Trọng Sinh Chi Hưu Phu - P6
Cập nhật lúc: 2024-11-07 15:34:29
Lượt xem: 146
Trái tim ta như rơi xuống vực thẳm:
"Chẳng lẽ phụ thân vì chuyện tứ hôn..."
"Không phải chuyện tứ hôn, là chiến sự, nghe nói..." Giọng nói của ca ca mang theo một tia không đành lòng:
"Nghe nói Thẩm tiểu vương gia bại trận bị bắt, sinh tử chưa biết, Cố bá phụ tố cáo Định An vương phủ thông đồng với địch, phụ thân thấy không thể làm ngơ, không biết vì sao lại chọc giận long nhan, cho nên mới..."
Mẫu thân lau nước mắt, đứng dậy: "Tri Giản, con đến phòng thu chi lấy thêm chút tiền, đi lo lót quan hệ, phụ thân con tuổi đã cao, nhất định đừng để ông ấy phải chịu khổ. Nghiên Nghiên, con về phòng đi, dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng ra ngoài."
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Ta như lạc vào hư không, giọng nói của mẫu thân mơ hồ, như từ trên trời vọng xuống.
Phụ thân là trung thần, lại là cháu ruột của Thái hậu, có tầng quan hệ này, Hoàng thượng tuyệt đối sẽ không xử phạt phụ thân. Mà mấy ngày nay ta xin gặp Thái hậu, lại không có chút tin tức nào, chẳng lẽ là Thái hậu...
Tuy Thẩm Ngôn còn trẻ, nhưng cũng là thiếu tướng quân lập nhiều chiến công hiển hách, chưa từng bại trận, cho dù kiếp trước có người phản bội, hắn cũng chỉ là thắng thảm, nói hắn bại trận bị bắt, tuyệt đối không thể!
"Đúng rồi, Tri Giản, hôm nay Nghiên Nghiên thấy có người vào thư phòng của phụ thân con, con đi xem thử, ta đi tìm Cố bá mẫu."
Nhìn bóng lưng loạng choạng của mẫu thân, ta thấy n.g.ự.c thắt lại, tháo miếng ngọc bội trên eo đưa cho ca ca:
"Ca ca, mấy cửa hàng của muội còn chút thu nhập, huynh phái hai tiểu tư đến tìm chưởng quầy lấy đi."
Ca ca không nói gì, cũng không nhận ngọc bội, chỉ ôm ta thật chặt, rồi vội vàng rời đi.
Ta thất thểu đi về sân viện, Tiểu Ân nghênh đón, vẻ mặt khó khăn nói với ta, Cố Ngự đang đợi ta ở cửa sau, nói có chuyện quan trọng muốn nói.
Trong lòng ta dâng lên nỗi phẫn uất vô cùng, chỉ là những chuyện của kiếp trước, Cố Ngự hiện tại không hề biết, có lẽ hắn cũng vô tội sao? Ta cũng có rất nhiều lời muốn hỏi hắn, ta muốn hỏi hắn có thật là không có chút tình cảm nào với ta không, muốn hỏi hắn tại sao lại lấy quà của người khác tặng ta, muốn hỏi hắn tại sao lại không ngăn cản phụ thân hắn đi cầu xin thánh chỉ, muốn hỏi hắn tại sao, tại sao lại hại nhà ta tan cửa nát nhà!
Ta rõ ràng có nhiều lời muốn nói như vậy, nhưng cuối cùng chỉ cười lạnh thốt ra một câu: "Chàng có biết thánh chỉ là gì không?"
Bởi vì hắn đang nắm tay Tề Nhược Hàm, vẻ mặt không kiên nhẫn nói với ta những lời giống hệt kiếp trước:
"Hứa Tri Nghiên, nàng vào cung cầu xin Thái hậu thu hồi thánh chỉ tứ hôn đi, giữa nàng và ta không có tình cảm, hà tất phải trói buộc lẫn nhau thành một đôi oan gia?"
Ta không muốn hỏi gì nữa, những điều này đáng lẽ ta nên biết câu trả lời, nhưng lại không chịu nhìn rõ, không chịu thừa nhận.
10
"Lão gia về rồi, lão gia về rồi!" Phía trước viện đèn đuốc sáng trưng, ta không kịp nghĩ nhiều, tùy tiện khoác áo choàng liền chạy về phía trước viện.
Nhìn thấy phụ thân, ta không khỏi mũi cay cay——
Chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi, tinh thần phụ thân nhìn lại như già đi mười tuổi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trong-sinh-chi-huu-phu/p6.html.]
Sắc mặt ông rất kém, gần như phải dựa vào sức lực của ca ca mới có thể đứng thẳng, lại chắp tay hành lễ về phía hoàng cung:
"Tạ ơn Hoàng thượng long ân!"
Cùng đi với phụ thân còn có hai thái giám, ra vẻ ta đây lắm, đợi đến khi phụ thân gần như không thể quỳ nổi nữa, mới chậm rãi mở miệng:
"Thái hậu long thể bất an, đặc biệt triệu Hứa đại tiểu thư vào cung hầu bệnh. Hứa đại tiểu thư, mời đi?"
Ta hiểu rõ trong lòng, phụ thân có thể trở về chắc hẳn cũng là nhờ Thái hậu ra tay.
Ta đứng dậy hành lễ với bọn họ, Tiểu Ân đã nhét đầy một túi tiền vàng cho hắn, hắn cân nhắc trọng lượng, cười híp mắt nói:
"Một nén nhang, đủ cho Hứa đại tiểu thư trang điểm chải chuốt chứ?"
Mẫu thân cùng ta tạ ơn xong, ta liền vội vàng trở về thay y phục. Đến tiền viện, phụ thân dặn dò ta mọi sự cẩn thận, lại sai hai tiểu tư biết võ công đi theo, mẫu thân thì nhét cho ta một xấp ngân phiếu, bảo ta cất kỹ bên mình, lại đưa thêm ít bạc vụn để tiện ta ban thưởng.
Đến cửa cung, tên thái giám kia cười gượng gạo nói với ta, Thái hậu chỉ triệu ta một mình vào cung, Tiểu Oanh cùng hai tiểu tư chỉ có thể ở lại ngoài cung.
Đây là chốn đế đô, ta cũng chỉ đành kìm nén cảm xúc, lặng lẽ đi tiếp.
Trong Từ Ninh cung, đèn đuốc mờ ảo, Thái hậu lại mặc triều phục, cả phòng tẩm rộng lớn chỉ có một mình bà chờ ta.
Trong mắt bà cảm xúc cuồn cuộn, không còn vẻ từ ái như trước, ánh mắt nặng nề nhìn ta, khiến ta có chút thở không nổi.
"Nghiên nhi, là ai gia nhìn con lớn lên, ai gia... có một việc, nghĩ tới nghĩ lui, thật sự không biết có thể giao phó cho ai, con có nguyện ý..."
Bà bỗng thở dài:
"Là ai gia suy nghĩ không chu toàn, người trong hoàng tộc, sao có thể có nửa phần tình thân?"
Im lặng một lát, ta nghe thấy giọng nói của chính mình:
"Hoàng tổ mẫu, Tri Nghiên nguyện ý."
Thái hậu khẽ cười thành tiếng:
"Tốt lắm, ai gia không nhìn lầm con, con thậm chí cũng không hỏi là chuyện gì, quả nhiên là người Hứa gia ta!"
Bà đi đến trước giường, ra hiệu cho ta vén chăn lên, ta chậm rãi vén góc chăn ——
Người đang nhắm chặt hai mắt, bất tỉnh nhân sự kia, chính là Hoàng thượng!