Trọng Sinh Chi Hưu Phu - P5
Cập nhật lúc: 2024-11-07 15:33:59
Lượt xem: 160
Ta lo lắng muốn nhắc nhở chàng ấy cẩn thận phó tướng, nhưng lại không biết mở lời thế nào, bỗng nhiên lóe lên một ý:
"Hai ngày trước ta và ca ca đọc binh thư, có đọc câu 'Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng', không biết khi hành quân đánh trận thật sự, làm sao mới có thể thực hiện được 'Biết người biết ta'?"
Nói đến sở trường của chàng ấy, chàng ấy liền thao thao bất tuyệt:
"Biết mình, tự nhiên là phải biết năng lực của mình thế nào, chiến lược ra sao, bố phòng, chiến lược đều là cơ bản nhất và cũng là quan trọng nhất, biết người, thì phải nghĩ cách biết được tình hình của đối phương..."
Chàng ấy dừng lại, ánh mắt nhìn ta có thêm một tia dò xét.
Ta thầm xin lỗi Phật tổ, ta nhất định phải nhắc nhở chàng ấy, chỉ có thể mượn đại sư làm cớ.
"Nếu đối phương dùng thủ đoạn đặc biệt thì sao? Vừa rồi đại sư bảo ta nhắc nhở ngài, cẩn thận người bên cạnh, chuyến này chàng ra tiền tuyến có thể gặp nguy hiểm, nhất định phải cẩn thận."
Sắc mặt chàng ấy nghiêm lại:
"Ta không tin mệnh trời, nhưng ta tin muội, muội yên tâm, ta nhất định sẽ bình an trở về, muội đợi ta."
Đợi chàng ấy làm gì, chàng ấy không nói, ta cũng không hỏi, trận chiến này đối với chàng ấy và ta đều vô cùng quan trọng.
Hắn đưa ta đến bên mẫu thân, rồi định xuống núi. Mẫu thân mời hắn dùng bữa trưa rồi hãy đi, hắn cũng từ chối, nói phải lập tức đến biên quan.
Đi được hai bước, hắn lại quay trở lại, trịnh trọng chắp tay với ta:
"Thẩm mỗ thay ba vạn tướng sĩ biên quan tạ ơn Hứa đại tiểu thư đã nhắc nhở."
Nói xong, không đợi ta đáp lại, hắn liền sải bước rời đi.
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
8
Vì trước đó ta từng bày tỏ ý muốn học làm ăn buôn bán, nên mẫu thân đã sớm giao mấy cửa hàng hồi môn cho ta quản lý. Những cửa hàng này đều ở vị trí đắc địa, chưởng quầy cũng đều là nữ chưởng quầy mà di mẫu tự mình mang theo, kiếp trước ta cũng từng tận tâm kinh doanh, nên mọi việc đều thuận buồm xuôi gió.
Mỗi lần viết thư cho di mẫu, mẫu thân đều khen ta có phong thái năm xưa của di mẫu.
Di mẫu lại viết cho ta một bức thư dài, kể rõ những cay đắng ngọt bùi mà bà đã trải qua trong những năm qua.
Bà có được sự tự do vô hạn, có thể cưỡi ngựa trên thảo nguyên, rong ruổi trên biển cả, có thể ngắm hoàng hôn trên sa mạc, ngắm tuyết rơi phương Bắc.
Cũng trải qua vô vàn hiểm nguy, gặp cướp biển hung ác, gặp bão cát kinh thiên động địa, còn có cả những toan tính lừa lọc trên thương trường.
Cuối cùng, bà viết một câu:
"Nghiên Nghiên, nửa đời này của di mẫu, chưa từng hối hận."
Gấp thư lại, trước mắt ta hiện lên hình ảnh di mẫu của kiếp trước. Khi đó ta đã bị giam lỏng trong phủ, bà khóc lóc nói với ta:
"Nghiên Nghiên, ta chỉ có mình con là người thân. Nếu lúc trước ta nghe lời ngoại công con mà vào cung, liệu tất cả những chuyện này có xảy ra không?"
"Nghiên Nghiên, ta thật hối hận."
Ta khẽ mỉm cười, sống lại một đời này, ta nhất định phải bảo vệ gia đình ta được vui vẻ an yên.
Hôm nay, khi ta đang bận rộn trong cửa hàng, ca ca đột nhiên mang theo bọc hành lý đến, bảo ta lập tức lên đường đi Giang Nam tìm di mẫu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trong-sinh-chi-huu-phu/p5.html.]
Huynh ấy nói, di mẫu viết thư cho mẫu thân nói rằng rất nhớ ta, hơn nữa bên đó thiếu người giúp việc, muốn ta nhanh chóng qua phụ giúp.
Từ nhỏ ta chưa từng một mình đi xa, giờ huynh ấy vội vàng đến như vậy, nhất định là đã xảy ra chuyện gì.
"Ca ca, muội phải về thu dọn đồ đạc rồi mới đi được."
Ca ca không chút do dự liền từ chối:
"Thiếu thứ gì thì trên đường mua là được, xe ngựa đã đợi sẵn ở bên kia rồi, mau đi với huynh!"
Nỗi bất an trong lòng càng lúc càng lớn, trong nháy mắt đủ loại suy đoán ùa vào trong đầu, ta gần như run rẩy hỏi:
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Ca ca sốt ruột đến mức mồ hôi túa ra, huynh ấy vừa kéo ta về phía xe ngựa vừa nói:
"Muội mau đi thôi! Không đi thì không kịp nữa rồi."
Nỗi bất an trong lòng càng thêm mãnh liệt, ta kiên quyết dừng bước:
"Ca ca, dù có chuyện gì xảy ra, cả nhà chúng ta cũng phải ở bên nhau."
Hốc mắt ca ca lập tức đỏ hoe.
Phụ thân của Cố Ngự vẫn đi cầu xin thánh chỉ tứ hôn, hôn kỳ, ngay trong một tháng sau.
9
Ta đưa thiếp xin gặp Thái hậu, nhưng mãi không nhận được hồi âm.
Nghi ngờ trong lòng ta ngày càng nặng, ngày hôn kỳ sắp đến, chỉ có thể ở nhà chuẩn bị đồ cưới.
Ta dặn dò Tiểu Ân, ngày ngày đến cửa cung chờ đợi, nếu gặp cung nữ quen biết, thì đưa thiếp xin gặp Thái hậu, nếu không gặp được, thì đừng manh động.
Có vài chuyện đã xảy ra sớm hơn, vậy những chuyện khác thì sao? Chứng cứ thông đồng với Địch quốc có phải đã được đặt trong thư phòng của phụ thân rồi không?
Đúng lúc phụ thân tan triều, ta mang theo túi thơm tự tay thêu đến gặp mẫu thân, sau khi hàn huyên vài câu, ta giả vờ vô tình nói:
"Sáng nay con muốn ra vườn tìm chút hoa nghênh xuân để làm hoa khô, lại thấy có một tiểu tư lén lút đi từ phía cầu bên kia lại đây, con gọi hắn một tiếng, hắn liền chạy mất dạng. Mẫu thân, hạ nhân trong phủ chúng ta phải được dạy dỗ quy củ cho tốt."
Mẫu thân cau mày:
"Có phải là đi từ phía thư phòng đến không?"
Bên ngoài đột nhiên ồn ào, ca ca mồ hôi đầy đầu xông vào phòng, tiểu tư của huynh ấy cũng không kịp theo vào.
Trong lòng ta bỗng dưng có linh cảm chẳng lành, sau khi sai người lui xuống, ca ca trịnh trọng quỳ xuống trước mặt mẫu thân, ta cũng lập tức quỳ theo.
"Công công Trương trong cung đến truyền tin, phụ thân, bị hạ ngục rồi."
Nước mắt mẫu thân tuôn ra.