Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Lựa Chọn Lại Từ Đầu - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-10-06 17:06:00
Lượt xem: 244

7

 

Khi tin tức quân đội Hoắc gia bị bao vây ở Yên Bắc truyền đến Thịnh Kinh, Trịnh Quy Ngu ngay lập tức lấy cơ an ủi ta chạy tới phủ thăm hỏi.

 

Nhưng lại bị tỳ nữ thông báo ta đau buồn quá độ, bệnh nặng không thể dậy nổi.

 

Nàng ấy giả vờ rơi mấy giọt nước mắt trước mặt lão thái quân, sau khi biết được ta thật sự không thể gặp khách, nàng ấy nửa tiếc nuối nửa có chút hả hê rời đi.

 

Khi Hoắc Hữu Phương cho bồ câu đưa thư tới cho ta, trong thư viết.

 

[Nhị tẩu, thật sự không thể tin nổi hai người là tỷ muội ruột thịt, thế gian lại có kẻ tiểu nhân như vậy, Hoắc Hữu Phương muội xem như đã được mở mang kiến thức.]

 

Ta không có giấy bút để viết thư trả lời cho nàng ấy, chỉ gấp lá thư của nàng ấy lại, buộc vào chân bồ câu đưa thư.

 

Đây là cách thức báo bình an chúng ta đã quy định với nhau.

 

Lúc này, ta đã cách Yến Bắc chưa đầy trăm dặm.

 

8

 

Ngày nhận được thư nhà của Hoắc Nghiêu, ta đã đến gặp lão thái quân.

 

Mặc dù ta đã sớm lên kế hoạch, nhưng nếu như Hoắc Nghiêu không chịu tin ta, ta cũng không thể làm được gì.

 

Nhưng hắn đã tin ta.

 

Ta lấy hết dũng khí, bước vào phòng lão thái quân.

 

Chỉ mới hai tháng ở chung ngắn ngủi, ta đã coi bà ấy như tổ mẫu của mình. Ta quỳ xuống đất, kể lại hết cho lão thái quân nghe những lời ta đã nói với Hoắc Nghiêu.

 

Sau đó ta dâng lên lá thư nhà của Hoắc Nghiêu.

 

Lão thái quân trầm mặc hồi lâu rồi nói với ta.

 

"Nhưng lần này cháu đi, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ta biết giải thích thế nào với nhị lang, biết giải thích thế nào với phụ thân của cháu?"

 

Ta mỉm cười nắm lấy bàn tay lạnh giá của bà ấy.

 

“Tổ mẫu, lần này cháu đi là đồng sinh cộng tử với phu quân. Về phần phụ thân của cháu, ông ấy vốn không quan tâm đến mạng sống của một thứ nữ như cháu.”

 

Ta đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trong-sinh-lua-chon-lai-tu-dau/chuong-5.html.]

 

“Tổ mẫu, cháu là thứ nữ, di nương lại mất sớm, phụ thân và đích mẫu chỉ coi cháu như đồ vật.”

 

"Nhưng từ sau khi cháu gả vào đây, người đối xử tốt với cháu, Hữu Phương đối xử tốt với cháu, đại tử cũng đối xử tốt với cháu, ngay cả cháu trai mỗi khi ra ngoài ăn được thứ gì ngon cũng không quên mang về cho cháu một phần."

 

Lão thái quân rưng nước mắt:

 

"Đứa nhỏ này, chỉ là chút chuyện nhỏ, có đáng giả để cháu liều cả tính mạng không?"

 

Ta cũng rơi lệ theo.

 

"Cho cháu một giọt nước phải trả lại cả dòng sông. Huống chi cháu chỉ là có một giấc mơ hoang đường, lang quân vẫn bất chấp phạm tội c.h.é.m đầu cũng tin theo, nếu như cháu lùi bước, làm sao xứng đáng với chàng ấy, làm sao xứng đáng với mấy vạn tướng sĩ?"

 

Lão thái quân im lặng một lúc lâu rồi đột nhiên đỡ ta dậy, ấn ta ngồi vào ghế.

 

Sau đó, bà ấy vậy mà lại sửa sang lại y phục hành lễ với ta

 

"Tổ mẫu!"

 

“Quy Vãn.” Lão thái quân nắm tay ta, dịu dàng nói: “Lần này cháu đi chính là công thần của Hoắc thị. Đợi cháu bình an trở về, tổ mẫu sẽ đích thân xin sắc phong cho cháu làm quận chúa. Sau này sẽ không còn người nào dám bắt nạt cháu nữa, cho dù là phụ thân hay là đích mẫu của cháu.”

 

“Nếu nhị lang không đối xử tốt với cháu, tổ mẫu có thể cho các cháu hoà ly.”

 

Là tước vị, không phải cáo mệnh phu nhân.

 

Điều này có nghĩa là kể cả sau này ta và Hoắc Nghiêu có hoà ly thì nó vẫn thuộc về ta.

 

"Quy Vãn, lên đường đi."

 

Lão thái quân đích thân lựa chọn những binh lính tinh nhuệ nhất của quân trong phủ đi theo ta về phương bắc.

 

Chúng ta trà trộn vào đoàn thương buôn của Tôn thị để che giấu tai mắt người khác, chỉ là ta không ngờ tới, người dẫn đầu đoàn thương buôn này lại là Tôn Nặc.

 

Nàng ấy vẫn mặc trang phục nam tử, tư thế hiên ngang.

 

“Không có ta, ngươi cho rằng có thể một đường điều động đoàn thương buôn của Tôn thị sao?”

 

“Hơn nữa, nếu thắng trận này, nói không chừng ta còn có thể tranh được một suất hoàng thương. Đến lúc đó, phu nhân tướng quân phải nói tốt giúp ta mấy câu.”

 

Ta và nàng ấy nhìn nhau mỉm cười.

 

“Được!”

Loading...