Trọng Sinh Lựa Chọn Lại Từ Đầu - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-10-06 17:06:18
Lượt xem: 97
9
Trên đường đi về phía bắc, sương mù, tuyết trắng, gió rét, một dải sông núi nối liền sắc bạc.
Đoạn đường này, luôn có đoàn thương buôn của Tôn thị mang theo quân nhu tụ họp với đội ngũ của chúng ta, khi đến được biên quan Yên Bắc, thương đội đã lớn mạnh thấy đầu không thấy đuôi.
Đường cũng càng ngày càng khó đi.
Một trăm dặm cuối cùng này, chúng ta đi ròng rã bốn ngày.
Cuối cùng, bánh xe chìm hẳn trong lớp tuyết dày.
"Đổi sang xe trượt tuyết."
Hộ vệ phủ tướng quân và đội hộ vệ của đoàn thương buôn truyền đạt mệnh lệnh của ta xuống dưới.
Phần dưới của xe ngựa mà chúng ta mang từ Thịnh Kinh đã được cải tạo, chỉ cần tháo rời, lấy ra, nó sẽ trở thành một chiếc xe có thể trượt trên tuyết.
Đám hộ vệ buộc chiếc xe trượt tuyết vào ngựa, sức chứa của chiếc xe trượt tuyết và xe ngựa chênh lệch rất xa, phải mất khoảng bảy tám chuyến mới có thể vận chuyển hết toàn bộ lương thảo.
Nhưng đoạn đường cuối cùng này cũng chỉ có thể dùng loại cách thức ngu dốt này vận chuyển từng chút lương thảo.
Ta cũng đem them con ngựa hung dữ của Hoắc Nghiêu ra ngoài, khi tiến vào đất tuyết nó đã có chút nôn nóng, tôi chỉ có thể vuốt ve bờm của nó hết lần này tới lần khác, nhẹ nhàng trấn an.
Tôn Nặc tiến tới đưa cho tôi một miếng bánh.
"Ăn một chút gì đi."
Ta nói tiếng cảm ơn, đưa tay định nhận lấy thì đột nhiên có một bóng người lao về phía ta.
Cũng may, hộ vệ Hoắc gia một tấc cũng không rời, lúc này rút đao c.h.é.m tới.
Nam nhân bị c.h.é.m đứt tay nằm trên mặt đất khổ sở kêu gào, ta mới phát hiện đó là lưu dân gầy trơ cả xương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trong-sinh-lua-chon-lai-tu-dau/chuong-6.html.]
Gió thổi tới lạnh thấu xương, truyền đến từng tiếng nghẹn ngào.
Ta liếc nhìn xung quanh, thấy một nhóm nam nữ gầy gò đang trốn trong những bụi cây trơ trụi.
Tôn Nặc thở dài, nói với ta.
“Chỉ sợ tình hình trong thành cũng không ổn.”
Ta hỏi người đội trưởng hộ vệ bên cạnh.
“Chúng ta còn đồ ăn không?”
Hắn ta khuyên nhủ ta.
“Vẫn còn. Nhưng ngài cho bọn họ đồ ăn, bọn họ cũng không nổi qua mùa đông này. Huống chi lưu dân này rất khó kiểm soát, nếu như làm tổn thương đến ngài...”
Ta lắc đầu, ngắt lời hắn ta.
“Bọn họ chỉ có mười mấy người, đã có tấm gương trước mắt sẽ không dám lỗ mãng.”
"Chia một chút đồ ăn cho bọn họ đi, có thể sống thêm ngày nào hay ngày đó."
Đội trưởng hộ vệ không thể lay chuyển được ta, chỉ có thể ném đồ ăn qua.
Sau khi đã chất đầy ba mươi chiếc xe trượt, ta cưỡi lên ngựa của Hoắc Nghiêu, trong khi Tôn Nặc ở lại đóng quân cùng những người còn lại trong đội, đợi chúng ta đưa xe trượt tuyết trống quay lại.
Đây là kết quả sau khi ta và Tôn Nặc thương lượng, cũng là lý do ta đi chuyến này.
Phụ tử Hoắc gia xuất chinh mang theo hết thân binh, những hộ vệ lưu lại trong phủ cũng không phải khuôn mặt quen thuộc với bọn họ.
Lúc này, chỉ có người nhà Hoắc gia mới có thể tiếp cận thành trì trấn giữ biên cảnh, lão thái quân lớn tuổi, đại tẩu phải chăm sóc đứa trẻ còn trong tã lót, còn Hữu Phương vẫn chưa xuất các.
Người con dâu như ta vậy mà lại là lựa chọn duy nhất.