Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Ta Nhanh Chóng Hòa Ly - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-08-23 11:26:16
Lượt xem: 3,382

7

 

Thành nhỏ heo hút, ta vốn rời Phí phủ từ cửa sau, chẳng ai hay biết.

 

Nhưng chỉ hai ngày sau, tin ta dọn khỏi Phí phủ đã lan khắp cả thành, nay nữ tử nếu cuộc sống hôn nhân không êm ấm đa phần đều chịu đựng, rất hiếm khi nghe đến chuyện hòa ly, việc này nhanh chóng trở thành tin nóng trong thành.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Trên đường Phí Thiệu đến chầu, mọi người đều bàn tán xôn xao, chỉ trỏ, có kẻ hiếu sự còn đến hỏi Phí Thiệu xem có phải hắn sắp uống rượu mừng cùng Lâm Chi hay không.

 

Ta biết đây là do Lâm Chi giở trò, nàng ta mong muốn chuyện ta và Phí Thiệu hòa ly được xác thực.

 

Nhưng nàng quá nóng lòng, không tính đến việc danh dự của Phí Thiệu không cho phép mất mặt như thế — vốn định lén rời khỏi cổng thành, ta và Lục Ý đã bị Phí Thiệu tức giận chặn lại.

 

Phí Thiệu mặt mày tối sầm: "Lục Uyển Ninh, ngươi đã gả vào Phí gia, sống là người Phí gia, c.h.ế.t là ma Phí gia, không có sự cho phép của ta, không được rời khỏi Phí gia!"

 

Ta lùi lại một bước, lớn tiếng đáp: "Phí Thiệu, ngươi đã ký vào thư hòa ly rồi! Đường đường là đại tướng quân, sao có thể nuốt lời?"

 

Nghe ta nhắc đến thư hòa ly, Phí Thiệu vuốt ve cán kiếm trong tay không nói gì, tên tiểu tư bên cạnh liền lên tiếng trước: "Phu nhân có lẽ đã nhớ nhầm, nào có thư hòa ly nào? Phu nhân và tướng quân giận dỗi nhau, tướng quân đã hạ mình đến đón phu nhân, xin phu nhân hãy cùng chúng ta quay về!"

 

Trong lòng ta thầm kêu "không xong rồi" xem ra Phí Thiệu định phủi sạch chuyện thư hòa ly. Ở Lộc thành, Phí gia quyền thế lừng lẫy, thành chủ lại là bà con xa của Phí Thiệu, nếu hắn không thừa nhận tờ thư hòa ly này, quan phủ e rằng cũng sẽ thiên vị hắn.

 

Ta hối hận vô cùng, tại sao không rời đi sớm hơn chút nữa, nay triều đình coi trọng luật pháp, chỉ cần ra khỏi phạm vi Lộc thành, Phí Thiệu cũng không thể một tay che trời.

 

"Phí Thiệu, ngươi muốn nữ nhân thế nào mà không được? Giữa ta và ngươi không còn tình cảm, chẳng thà đường ai nấy đi, cớ gì phải miễn cưỡng?"

 

Ta vừa dùng lời lẽ xoay chuyển tình thế, vừa nhanh chóng nghĩ cách trong lòng, tệ nhất là để Phí Thiệu đưa ta về trước rồi tìm cơ hội khác. Nhưng như vậy thì lần quyết tâm này sẽ trở nên vô nghĩa, cơ hội khiến Phí Thiệu ký vào thư hòa ly chẳng có nhiều, ta thầm cười khổ.

 

Phí Thiệu vung tay: "Nếu nàng để ý Lâm Chi, để nàng ta dọn đến viện khác ở là được, đừng làm loạn nữa, mau lại đây!"

 

Nghe vậy, tiểu tư định tiến lên kéo ta.

 

Lục Ý chắn trước mặt ta: "Ai dám! Tiểu thư đã hòa ly với tướng quân rồi!"

 

"Hòa ly"

 

Từ này trong hai ngày qua Phí Thiệu đã nghe không biết bao nhiêu lần, khiến hắn trở thành trò cười trong mắt đồng liêu, lúc này nghe Lục Ý nhắc lại, cơn giận liền hiện rõ trên khuôn mặt Phí Thiệu.

 

"Lại đây!"

 

"Cha ơi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trong-sinh-ta-nhanh-chong-hoa-ly/chuong-7.html.]

 

Cùng với tiếng quát của Phí Thiệu là một giọng nói non nớt của trẻ con.

 

Phí Thiệu sững người, quay lại nhìn, không biết từ khi nào đứa trẻ đã chạy đến, nắm lấy vạt áo hắn, đôi mắt ngây thơ nhìn hắn.

 

Quản gia theo sau, gương mặt khổ sở: "Lão gia, thiếu gia khóc mãi không ngừng, nhất định đòi gặp ngài…"

 

Nhìn gương mặt nhỏ bé của Tây Ngộ, lòng ta chợt dâng lên nỗi xót xa, không đành lòng.

 

Phí Thiệu rất thương yêu Tây Ngộ, thậm chí chưa từng nghĩ đến việc cùng ta nuôi dạy một đứa con khác. Nghe thấy Tây Ngộ khóc, hắn liền ngồi xổm xuống bế đứa trẻ lên.

 

"Ngộ nhi sao thế?" Phí Thiệu nhìn ta với vẻ suy tư, "Có phải nhớ mẫu thân Uyển Ninh không?"

 

Trước mặt Tây Ngộ, Phí Thiệu luôn gọi ta là "mẫu thân Uyển Ninh" như thể dùng cách này để phân biệt rõ ta và nguyên phối phu nhân của hắn, buộc ta phải nhận rõ thân phận mình.

 

"Cha sẽ đưa mẫu thân Uyển Ninh về, được không?"

 

Tây Ngộ quay mặt đi, như vô tình nhìn ta một cái, rồi ánh mắt lướt qua không dừng lại.

 

Ta thấy thằng bé mở rộng hai tay, ôm lấy cổ Phí Thiệu, dùng giọng nói còn mang âm điệu trẻ con để làm nũng: "Cha ơi, Ngộ nhi không muốn mẫu thân Uyển Ninh, Ngộ nhi muốn dì."

 

Phí Thiệu dỗ dành: "Được được, chúng ta về tìm dì, được không?"

 

Tây Ngộ bĩu môi, những giọt nước mắt như hạt đậu vàng bắt đầu rơi xuống: "Vậy, để mẫu thân Uyển Ninh đi đi, để nàng đi đi!"

 

"Hức hức hức…"

 

Phí Thiệu bất lực trước đứa trẻ, lông mày nhíu chặt, tay chân luống cuống. Ta đau lòng siết chặt khăn tay trong tay — đứa trẻ khóc đến mức này, nếu khóc quá sẽ để lại bệnh tật, mà Phí Thiệu rõ ràng không biết cách dỗ dành con, hắn, hắn…

 

Thôi được, từ từ tính kế cũng không sao, ta gần như đã muốn đưa tay ra bế Tây Ngộ.

 

Đứa trẻ bỗng quay đầu, vùi mặt vào lòng Phí Thiệu: "Cha ơi, cha không thương Ngộ nhi nữa sao?"

 

Nó khóc nấc lên, hơi thở ngắt quãng.

 

"Ngộ nhi nhớ mẫu thân…" Nghe đến đây, bước chân Phí Thiệu đang tiến về phía ta liền khựng lại, vẻ mặt khó hiểu.

 

Một lúc lâu sau, Phí Thiệu vỗ vỗ lưng Tây Ngộ, không nhìn ta lấy một lần, bế Tây Ngộ quay người bước về hướng thành.

 

Ta nhìn sâu vào Tây Ngộ một lần cuối, rồi kéo Lục Ý, vừa chạy về phía xe ngựa vừa khẽ bảo: "Nhanh đi thôi!"

Loading...