Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Ta Nhanh Chóng Hòa Ly - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-08-23 11:26:39
Lượt xem: 4,042

8

 

Lo sợ đêm dài lắm mộng, ta và Lục Ý lập tức giục xe ngựa rời đi, suốt đường hướng về kinh thành mà phóng như bay, sợ rằng Phí Thiệu sẽ đổi ý. Chỉ khi xe ngựa đã đi xa khỏi Lộc thành, ta mới dám thở phào nhẹ nhõm.

 

Lắng nghe nhịp tim đập thình thịch trong lồng ngực, ta cảm nhận được sự tự do và thoải mái mà lâu rồi chưa có.

 

Hiện nay, Trưởng Công chúa đang chấp chính, khuyến khích nữ tử bước ra khỏi cửa, đúng là thời điểm tốt để bắt đầu lại cuộc đời.

 

Đáng tiếc, kiếp trước ta cố chấp bám giữ nơi hậu viện Phí gia, đến khi biết tin từ triều đình, đã nhiều năm trôi qua, thân mang trọng bệnh, ta chẳng còn cơ hội rời đi.

 

Trên đường đến kinh thành, ta thấy nhiều nữ nhân đi lại trên phố, những cửa tiệm bên đường đã có nữ chủ, tuy chưa nhiều nhưng cũng đã rải rác, họ mỉm cười tươi tắn, chào mời khách qua lại.

 

Ta và Lục Ý tìm một tiệm nhỏ để thuê, trước hết đi khảo sát thị trường kinh thành.

 

May mắn thay, hiện nay nữ tử xuất hiện ngoài đường nhiều hơn, nhu cầu về y phục và trang sức thời thượng cũng tăng, các tiệm may và tiệm thêu đều cung không đủ cầu.

 

Ta mang những mẫu thêu hoa của mình ra thử nghiệm, thu hút được không ít khách hàng yêu thích. Đường nét và thiết kế thêu hoa Giang Nam tinh xảo, khiến các phu nhân, tiểu thư rất quan tâm.

 

Quan phủ khuyến khích nữ nhân lập nghiệp, không ai dám ức hiếp, tiệm của ta và Lục Ý thuận lợi đi vào hoạt động.

 

Đến năm sau, khi kinh thành chính thức ban hành văn thư cho phép nữ tử lập hộ, ta là người đầu tiên đăng ký nữ hộ, trong hộ có ta và Lục Ý.

 

Lục Ý ôm lấy cuốn sổ hộ tịch, xúc động rơi nước mắt: "Tiểu thư, từ nay chúng ta là người một nhà rồi!"

 

Ta khẽ chạm vào đầu nàng: "Khi nào rảnh ta sẽ dạy muội học chữ, ít nhất phải biết tên mình chứ. Nhìn đây, ba chữ này là gì, muội có biết không?"

 

Lục Ý lắc đầu, ta chỉ vào từng chữ, từng chữ một mà đọc: "Lục, Lục, Ý. Từ nay muội sẽ gọi là Lục Lục Ý."

 

Nghe ta ghi cho nàng họ Lục giống mình, Lục Ý hoảng hốt vội vàng xua tay: "Sao có thể như vậy được?! Lão gia, lão gia mà biết… Lục Ý làm sao có thể mang họ của lão gia?"

 

Ta nắm lấy tay nàng, nói cho nàng biết: "Nay triều đình cho phép lập nữ hộ rồi, Lục là họ của ta, muội là muội muội của ta, tất nhiên phải mang họ của ta, chẳng liên quan gì đến cha ta cả."

 

Tiền sính lễ của cha mẹ, đợi khi nào ta tích góp đủ sẽ trả lại cho họ, nhưng ta là một người độc lập, họ tên của ta, cuộc đời của ta, đều thuộc về ta.

 

Ta chuyển sang một tiệm lớn hơn, lại thuê thêm hai người giúp việc, cuộc sống của mọi người đều khấm khá.

 

Vào dịp lễ tết, ta gửi thư về nhà, kèm theo một nửa số tiền sính lễ, hỏi thăm sức khỏe cha mẹ và việc học hành của đệ đệ. Để cẩn thận, ta để lại địa chỉ ở tửu lâu cách đó hai con phố.

 

Một tháng sau, thư hồi âm của cha ta được gửi đến, trong thư hỏi ta có tái giá không, nói rằng Phí Thiệu vẫn chưa có chính thê, giục ta đừng mãi làm loạn bên ngoài, sớm về nhà.

 

Ta chỉ cất thư vào, không đáp lại.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trong-sinh-ta-nhanh-chong-hoa-ly/chuong-8.html.]

Lần nữa nghe tin về Phí Thiệu và Lâm Chi, ta đã có chút ngẩn ngơ, chợt nhận ra đã từ lâu không còn nghĩ đến hai người này nữa.

 

Tin tức truyền đến từ những thương nhân ở Lộc thành, nói rằng kể từ khi ta rời đi, Lâm Chi liền tự xưng là nữ chủ nhân của Phí gia, ở lại trong viện của Phí Thiệu, cùng hắn tham gia các yến tiệc.

 

Nhưng lạ thay, Phí Thiệu lại không hề nhắc đến chuyện cưới hỏi Lâm Chi.

 

Lâm Chi cứ thế ở bên Phí Thiệu mà chẳng có danh phận gì.

 

"Trước Tết, nghe nói Phí phủ chuẩn bị tổ chức hôn lễ, Phí tướng quân định cưới muội muội của nguyên phối phu nhân, tên là… là gì ấy nhỉ?"

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Lục Ý ở bên cạnh khẽ nhắc: "Lâm Chi."

 

"À đúng rồi, Lâm Chi! Chiếc kiệu hoa ấy đã được đưa ra từ Phí phủ, nói rằng vì nhà mẹ đẻ không còn ai, nên xuất giá từ Phí phủ, rước kiệu một vòng quanh thành rồi về phủ bái đường. Nhưng các ngươi đoán xem, chuyện gì xảy ra lúc bái đường?"

 

Người nghe chuyện hóng hớt sốt ruột giục: "Nói mau, đừng có thừa nước đục thả câu."

 

Thương nhân cười khì khì: "Thì ra Phí tướng quân có một đứa con trai, là con của nguyên phối phu nhân, gọi Lâm Chi là 'dì nhỏ'. Khi bái đường, con trai hắn cũng có mặt, còn dâng trà cho Lâm Chi, nhưng khi nâng chén trà, tay áo bị kéo lên, để lộ ra một đoạn cánh tay, Phí tướng quân trông thấy."

 

Thương nhân diễn tả sống động: "Trên cánh tay ấy đầy vết bầm tím, hỏi ra mới biết là do Lâm Chi đánh! Thật là một ác phụ, đó là cháu ruột của nàng ta mà, chậc chậc."

 

Lục Ý hỏi: "Vậy hôn lễ thế nào?"

 

"Tất nhiên là hủy bỏ rồi, Lâm Chi đã bị đuổi khỏi Lộc thành! Phí tướng quân yêu thương con trai như bảo bối, chẳng khác nào con ngươi trong mắt, ngày ngày đều muốn giữ nó bên mình."

 

Ta vội vàng hỏi: "Đứa trẻ ấy bây giờ thế nào rồi?"

 

"Phí tướng quân đích thân chăm sóc, có thể xảy ra sơ suất gì chứ? Nghe nói bên cạnh có mấy chục nha hoàn, tiểu tư, còn có người của võ đường, đến cả thầy giáo cũng được mời từ thư viện về dạy tại nhà."

 

Mọi người nghe xong đều xôn xao bàn tán.

 

Ta thở phào nhẹ nhõm nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút kỳ lạ.

 

Kiếp trước, Tây Ngộ và Phí Thiệu không mấy thân thiết, vì mẹ ruột qua đời sớm, Phí Thiệu cũng không thường ở bên cạnh, Tây Ngộ luôn oán hận hắn.

 

Ban đầu, Phí Thiệu còn áy náy với Tây Ngộ, nhưng theo thời gian, Tây Ngộ xa cách với hắn, Phí Thiệu dần cũng mất đi sự quan tâm, sớm đưa Tây Ngộ vào thư viện học nội trú.

 

Nhưng kiếp này, Tây Ngộ vẫn ở lại trong nhà, thậm chí khi ta rời khỏi Lộc thành, nó còn làm nũng với Phí Thiệu…

 

Còn Lâm Chi, dù tâm địa độc ác, đối với Tây Ngộ bên ngoài thì khác với trong lòng, nhưng ai cũng biết tình cảm của Phí Thiệu dành cho vợ cũ, nàng tuyệt đối không dám công khai bắt nạt Tây Ngộ, chứ đừng nói đến chuyện làm tổn thương, để lại vết bầm cho nó.

 

Ta nhớ lại ngày hòa ly, ánh mắt Tây Ngộ nhìn ta, trong ánh mắt ấy ẩn chứa một sự trầm tĩnh không thuộc về lứa tuổi của nó, lòng ta dấy lên một chút nghi ngờ.

 

Chẳng lẽ nó đã biết gì đó? Hay nó cũng như ta…

Loading...