Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 520
Cập nhật lúc: 2024-09-18 11:22:52
Lượt xem: 72
Nghe Lâm Bác Văn nói, tất cả các thôn dân đều kéo hài tử nhà mình cùng bước đến, chen lấn về phía cửa học đường.
"Mọi người đừng nóng vội! Tuyệt đối đủ chỗ cho mọi người ghi danh nên mọi người phải xếp hàng trật tự, từng người một bước lên, nếu không sẽ làm tốc độ ghi danh
của ông ngoại cháu bị chậm lại." Nhìn thấy cảnh tượng chen lấn này, Thẩm Bích Thấm vội vàng bước lên nói.
Nhiều người xô đẩy lẫn nhau như vậy không những làm giảm hiệu suất làm việc của Lâm Bác Văn mà còn có thể xảy ra những chuyện ngoài ý muốn, ở đây lại nhiều hài tử, nếu không cẩn thận xảy ra chuyện giẫm đạp lên nhau thì chuyện tốt cũng thành chuyện xấu mất.
"Mọi người có nghe rõ không? Tất cả phải xếp hàng ngay ngắn!" Thôn trưởng cũng là người có kiến thức, nghe Thẩm Bích Thẩm nói ông ấy lập tức nghiêm mặt bước ra hỗ trợ duy trì trật tự.
Thôn trưởng vừa dứt lời, mọi người lập tức yên tĩnh trở lại, tuy không muốn xếp phía sau nhưng cũng chỉ có thể thành thật ra phía sau xếp hàng.
Những người đến đăng ký còn có Lưu Đại Tuệ và trưởng tử Lưu Nhất, tuy họ không phải người của thôn Thẩm Gia nhưng vẫn có thể vào thôn học vì được Thẩm Bích Thẩm sắp xếp cho.
Được mọi người phối hợp nên danh sách đăng ký đã được hoàn thành rất nhanh, sau đó phải dặn dò chuẩn bị bút, mực, giấy, nghiên thì công tác trước khi nhập học mới được tính là hoàn thành.
"Chuyện của học đường xem như đã xong, tiếp theo cháu vẫn còn chuyện muốn nói với mọi người." Thẩm Bích Thấm nói với mọi người, nàng quay sang nhìn ba người Lưu Trường Phúc, nói: "Ba người các ngươi, đến đây!"
"Vâng."
Tất nhiên ba người họ đều biết chuyện tiếp theo Thẩm Bích Thẩm muốn nói là gì nên cả ba đều cúi đầu, mặt mày đau khổ đi đến bên cạnh Thẩm Bích Thấm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-520.html.]
"Trước kia thôn của chúng ta gặp phải chuyện sơn tặc tập kích, ba người này ở trong đó có tác dụng thông báo tin tức, bây giờ họ đến thôn làng của chúng ta vì muốn để họ chuộc tội."
Thẩm Bích Thẩm chỉ vào ba người họ, nói: "Ba người này cũng đã đồng ý, họ tự nguyện làm việc vì các mọi người trong thôn mà không cần trả giá, chỉ mong chuộc lại lỗi lầm, vì vậy từ nay về sau mọi người có công việc bẩn thỉu gì không muốn làm có thể nhờ họ, cũng không cần khách sáo!"
Thẩm Bích Thấm dùng cách nói này để tạo ra một cái cớ, nếu nói thẳng ba người này là sơn tặc, chỉ sợ các thôn dân không sai sử họ mà rất có thể sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t họ ngay.
Có một số người trong thôn Thẩm Gia cũng có mối quan hệ thông gia với những người bên ngoài, không ít các nhà thông gia bị sơn tặc gây tai họa cho nên họ căm thù sơn tặc đến tận xương tủy. Ba người Lưu Trường Phúc cũng biết điều này nên mặc dù biết rõ Thẩm Bích Thẩm đang nói nhăng nói cuội mà họ cũng chỉ có thể cúi đầu ngầm thừa nhận.
"Bọn chó c.h.ế.t này lại dám đi báo tin cho sơn tặc!"
"Lão nương hận nhất là sơn tặc! Thẩm cô nương yên tâm, chắc chắn lão nương sẽ sai sử hắn thẳng tay.
"Mấy ngày gần đây nhà ta đang thiếu người, nhất định ta sẽ bắt họ chuộc tội cho tốt."
Nghe Thẩm Bích Thấm nói, trong lòng các thôn dân đầy căm phẫn, nếu không có Thẩm Bích Thẩm lên tiếng nói trước ba người này đến đây giúp đỡ, làm công chuộc tội, đoán chừng cả thôn đã bước đến đánh người rồi.
Mà nhìn phản ứng này của các thôn dân, sắc mặt của ba người Lưu Trường Phúc hết xanh rồi lại trắng, họ đã đoán trước hôm nay sẽ gặp phải chuyện gì nên suy nghĩ muốn đào tẩu càng thêm mãnh liệt hơn.
"Ừm, vậy bây giờ giao ba người này lại cho mọi người, tất cả mọi người có chuyện gì thì mau chóng sai họ đi làm đi! Cũng đừng để họ quá nhàn rỗi." Thẩm Bích Thấm dứt lời, nàng lập tức đẩy ba người này lên phía trước.
"Đi! Hôm nay nhà ta phải bón phân vào đất, hôm qua đương gia đã bị nhiễm phong hàn, vừa khéo ngươi mau đi giúp ta gánh phân!" Hoa đại nương lớn tiếng nói một câu rồi kéo Tôn Cường vừa đen vừa gầy đi ngay.
"Ọe..."