Trọng Sinh Tôi Thoát Khỏi Tình Yêu Mù Quáng - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-11-03 21:40:23
Lượt xem: 78
10
Thấm thoắt lại đến kỳ thi giữa kỳ.
Từ năm thứ ba đại học, bố đã bắt đầu chuyển giao quyền kiểm soát hai khách sạn thuộc tập đoàn cho tôi.
Tất nhiên, những công việc quan trọng vẫn do tổng giám đốc phụ trách, tôi chỉ tham gia để học hỏi.
Mỗi ngày, tôi chạy qua chạy lại giữa trường học và khách sạn, bận rộn như một con quay.
Ban ngày không có thời gian nên chỉ có thể ôn thi vào buổi tối.
Tối hôm đó, trong lúc đang ôn tập, mí mắt cứ muốn díu lại, tôi gục ngay trên bàn ngủ quên mất.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, cảm giác không ổn chút nào, chắc là vì để điều hòa thổi suốt đêm, đầu đau nhức dữ dội.
Khi cố gắng chịu đựng tham gia bài thi đầu tiên rồi về nhà, chân tôi mềm nhũn, ngã phịch xuống ghế sô pha.
Trong cơn mơ màng, dường như tôi có nhấn vào một dãy số nào đó.
Là ai vậy nhỉ?
Tầm mắt tôi dần trở nên mờ đi...
Khi mở mắt ra lần nữa, trước mặt là cái giường trắng toát của bệnh viện, Giang Hoài Du ngồi ở mép giường.
Anh ấy nhìn thấy tôi tỉnh lại, lập tức đưa tay kiểm tra trán tôi, mới hơi thở phào nhẹ nhõm: “Em bị sốt. Đã ngủ một ngày rồi.”
Vẫn là lời lẽ ngắn gọn, súc tích như vậy.
Tôi nhìn anh ấy, ánh mắt cụp xuống: “Xin lỗi. Đã làm phiền anh. Cảm ơn.”
“Không có gì.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trong-sinh-toi-thoat-khoi-tinh-yeu-mu-quang/chuong-11.html.]
Tôi cứ nghĩ với tính cách của anh ấy, câu chuyện sẽ dừng lại ở đây.
Không ngờ, anh ấy mím môi, tiếp tục nói: “Tối qua, sau khi sốt cao, em đã nói rất nhiều. Em nói em…”
Giọng anh ấy có chút khô khan: “Em muốn gả cho một người khác. Hơn nữa, anh còn nghe thấy cái tên đó, tên là Phạm Giám.”
Tôi cúi đầu xuống.
Nhìn thấy trước mắt một khoảng trắng toát.
Trong phòng bệnh nhất thời yên lặng, không có tiếng động nào.
Giang Hoài Du phải sau một lúc lâu mới mở miệng: “Em nói em đã c.h.ế.t một lần, muốn báo thù.”
Hơi thở của anh ấy có vẻ hơi dồn dập, như thể đang cố tự kiềm chế: “Vậy nên… em mới hận anh ta đến vậy sao?”
Tôi không lên tiếng, chỉ khẽ cười.
“Đúng vậy, vì thế tôi mới hận anh ta như vậy.”
Tôi nghiêng đầu nhìn Giang Hoài Du, khóe môi anh ấy mím chặt, vai lưng hơi căng cứng, hiếm khi thấy cả ngôn ngữ cơ thể cũng nói rõ sự căng thẳng của anh ấy.
Ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ có lẽ quá chói, chẳng chút ngại ngùn xuyên qua cửa sổ, khiến đôi mắt tôi hơi cay.
Tôi chớp mắt, rồi khẽ cất tiếng nói.
Kể về kiếp trước ngu muội, kể về kết cục bi thảm, kể về cơ duyên trọng sinh, kể về mối hận không thể tiêu tan.
Giọng nói của tôi vang lên, bình tĩnh, rõ ràng, mạch lạc, như một người ngoài cuộc đang kể lại câu chuyện.
Chỉ vỏn vẹn năm phút, mười năm cuộc đời đã trôi qua.
“Hôm đó ở khách sạn, khi chúng ta rời đi, có một người phụ nữ vừa phát hiện chồng mình ngoại tình, tình cờ lại gặp em và Phạm Giám cùng Tần Giao Giao. Lập tức, sự căm hận tiểu tam trong cô ta bùng ấy, mất kiểm soát, lao vào đánh đập Tần Giao Giao. Tần Giao Giao bị cô ấy cào rách mặt, hủy dung nhan không nói, video này còn bị đăng lên mạng, thanh danh cô ta tan tành. Cuối cùng, cô ta lặng lẽ xin nghỉ học. Đó là báo ứng của Tần Giao Giao.”