Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 458
Cập nhật lúc: 2024-11-02 10:53:18
Lượt xem: 2
Cho dù kiếp này cô rất yêu Lục Bắc Kiêu rất yêu Lục Tiểu Cổn, yêu bọn họ hơn chính mình, nhưng sự hổ thẹn đối với kiếp trước chưa bao giờ là giảm, cô vẫn chưa thể nào vượt qua được vết cắt trong tim đó! Lúc thấy đau khổ, cô chỉ có thể dùng chữ để ghi chép, như nói hết xuống giếng, vậy thì trong lòng sẽ dễ chịu hơn một chút.
Cũng sẽ dùng số QQ của mình chơi trò đối thoại với QQ của Lục Tiểu Cổn, như bị tâm thần vậy.
Đề phòng bị người ta phát hiện ra, cô để tập tin ở chế độ ẩn, cũng cài thêm mật mã.
Sợ nhất là Lục Bắc Kiêu thấy được, thỉnh thoảng cô cũng sẽ nghĩ, nếu anh biết cô sống lại, biết kiếp trước bọn họ rất bi kịch, cô gây ra bao nhiêu chuyện, thì anh có thể hận c.h.ế.t cô hay không? Cô không dám nghĩ, anh yêu cô như vậy, sao có thể hận được? Nhưng trong lòng ít nhiều cũng chán ghét!?
Cho nên cô phải giấu anh, không cho anh biết những chuyện kiếp trước, chỉ muốn đời này anh được sống tốt đẹp, yêu cô, cũng được cô yêu! Đương nhiên còn phải sinh Lục Tiểu Cổn, cả nha ba người bình an cả đời!
Tất cả những người quan tâm họ đều phải được sống tốt!
Bây giờ Diệp Kiều không biết, vào một ngày nào đó trong nhiều năm sau, những dòng chữ sám hối đau khổ do cô viết ra, vẫn bị Lục Bắc Kiêu nhìn thấy…
Nghĩ đến chuyện có lẽ Lục Tiểu Cổn đang chuẩn bị nảy mầm trong tử cung của cô là sự khổ sở trong lòng nhất thời bị quét sạch, cô lau nước mắt, nhếch miệng lên, mở QQ của Lục Tiểu Cổn ra: “Lục Tiểu Cổn, con cũng nên tới rồi chứ?! Lần này con mà không tới nữa, mẹ, mẹ sẽ giành hết tiền mừng tuổi của con luôn!”
Bên tai như thể vang lên giọng nói ngạo nghễ ngang ngược của Lục Tiểu Cổn: “Mẹ dám?!”
“Dám đấy!”. Diệp Kiều thở phì phò nói.
“Nhóc con, lại một mình lầm bầm lầu bầu cái gì đó?”. Giọng anh vang lên từ cửa phòng, Diệp Kiều sợ hãi đến mức vội vàng nhấn phím tắt tắt khung trò chuyện của QQ đi.
Trái tim bé nhỏ đập kinh hoàng, một mùi canh bà nồng nặc bay tới.
“Em đang oán trách đồng chí Đỗ Quân! Mỗi lần cậu ấy đi xem mắt là lại mang đến phiền phức cho em!”. Cô thuận miệng bịa một lời nói dối, nhưng mà, cậu nhỏ quái thai quả thật bị ép đi xem mắt, liên túc dùng QQ quấy rầy cô, bảo cô gọi điện thoại cho bà ngoại.
“Thật không? Sao anh nghe thấy cái gì mà tiền mừng tuổi đó!”. Lục Bắc Kiêu nhướn mày, nghi ngờ hỏi.
“Em nói cậu ấy sắp làm ông cậu rồi, bảo cậu ấy năm nay chuẩn bị thêm một bao lì xì!”. Cậu nhỏ quái thai hằng năm thật sự đều phải lì xì tiền mừng tuổi cho cô và anh Kiêu.
“Đừng có tán dóc với cậu ấy nữa, cô độc cả đời đi!”. Lục Bắc Kiêu ghét bỏ nói.
Diệp Kiều ăn mì gà nóng hổi, nghĩ thầm, cậu nhỏ quái thai đúng là cô độc cả đời, kiếp trước, trước khi cô vào tù anh ta còn chưa kết hôn mà, lúc ấy nhà họ Đỗ cũng bị sụp đổ.
“Cậu ấy không tim không phổi vậy đấy, mãi mãi không trưởng thành! Sau này em còn phải khuyên nhủ bà ngoại! Cứ để mặc cậu ấy đi, chỉ cần cậu ấy đừng trở thành một kẻ hoang đàng là được!”. Cô bây giờ có số bận tâm, bất kể là nhà họ Diệp, nhà họ Lục hay nhà họ Kiều, hoặc nhà họ Đỗ, đều có người muốn xin cô nghĩ kế hoặc giúp một tay.
“Đúng rồi, anh Kiêu, mẹ giới thiệu em họ Lục Bắc Đồng của anh cho Kiều Thiêm, cô bé rất hoạt bát sáng sủa, nhưng mà tuổi khá nhỏ, năm nay mới 19”
“Lục Bắc Đồng?”. Lục Bắc Kiêu đang đọc báo, không hề nhớ rằng mình còn có em gái.
“Cháu gái út nhà ông hai đó!”. Diệp Kiều tức giận nói, cô cá rằng, trong đại gia đình nhà họ Lục, anh Kiêu nhà cô không nhớ được vài người đâu.
Anh chỉ gật đầu, tỏ vẻ không có hứng thú.
Diệp Kiều trừng mắt liếc anh một cái: “Lục tiên sinh, vợ chồng chúng ta không thể tán gẫu một cách bình thường được sao?”
“Lục phu nhân, Lục tiên sinh chỉ cảm thấy hứng thú với chuyện của em!”. Lục tiên sinh vô cùng nghiêm túc nói.
Diệp Kiều bĩu môi: “Buổi tối chúng ta ăn cơm cùng bọn họ nhé!”
Cho dù Lục Bắc Kiêu vô cùng không muốn, Diệp Kiều vẫn kéo anh ra ngoài!
Trước khi ra ngoài, cô chọn áo sơ mi, cà vạt, áo vest và áo khoác cho anh, cô thích chọn quần áo cho anh nhất, quần áo trong ngoài của anh đều do cô mua lúc đi shopping, cho dù có một số bộ anh không hề có cơ hội mặc, cô cũng sẽ mua đến mức nhét đầy tràn tủ quần áo của anh.
Vợ chồng nhà họ Lục trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi, đi đến đâu là bừng sáng đến đó.
Bàn số 6, Diệp Kiều nhìn từ đằng xa, chỉ thấy Kiều Thiêm mặc u phục, trước mặt đặt một cái máy tính xách tay, anh đang gõ bàn phím, vô cùng chăm chú, còn ngồi đối diện anh là một cô gái có mái tóc xoăn mì tôm, mặc một cái áo len chui đầu rộng thùng thình màu trắng, trang điểm màu khói, đang cầm máy chơi game psp trong tay, hăng say chơi game, mười ngón tay cô ấy hầu như mỗi ngón đều đeo một chiếc nhẫn, biểu cảm trên mặt vô cùng phong phú, miệng còn liên tục nói cái gì đó.
!!!
Thế này là cũng gọi là người yêu à?!
Một người gõ máy tính, một người chơi game!
“Đó là em họ của anh à?”. Trong ấn tượng của Lục Bắc Kiêu hoàn toàn không có cô nhóc này, anh vô cùng ghét bỏ nói.
Mẹ chồng có nói, phóng tầm mắt ra toàn bộ nhà họ Lục cũng chỉ có Lục Bắc Đồng là xấp xỉ tuổi với Kiều Thiêm thôi, bà Đỗ hết sức xem trọng Kiều Thiêm, căn cứ vào nguyên tắc “nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài”, nên bà mới xen vào!
“Đúng vậy! Tên là Lục Bắc Đồng!”
“Nhà họ Lục lòi ra con quái vật này từ lúc nào đấy!”. Lục Bắc Kiêu nhướn mày, vô cùng ghét bỏ.
Quái vật?!
Diệp Kiều buồn cười, cô lại cảm thấy cô nhóc đó trông rất ngầu: “Nghe nói là kẻ vô dụng nhất là họ Lục, mới du học từ Canada về!”
“Yes!”. Sau khi qua cửa, Lục Bắc Đồng nắm tay phải, kích động nói.
Kiều Thiêm ở phía đối diện nhướn mày, nhìn cô ấy một cái, khóe miệng khẽ nhếch lên, lúc này Diệp Kiều và Lục Bắc Kiêu đã đi tới.
“Đồng Đồng!”. Cô nhiệt tình gọi.
“Chị dâu! Ôi trời! Anh cả!”. Lục Bắc Đồng nhìn thấy Lục Bắc Kiêu thì kích động gọi.
Lục Bắc Kiêu ghét bỏ nhìn cô gái không chỉ có quả đầu xù, hai tay còn đeo đầy nhẫn, ngay cả tai cũng gắn đinh tán, nghĩ thầm, nhà họ Lục vứt bỏ que củi mục này sao? Bà Đỗ cũng thật là, sao lại giới thiệu con nhóc thế này cho anh vợ anh chứ!
“Anh cả! Anh không biết em à?!”. Lục Bắc Đồng cảm thấy mình bị anh cả chê một cách trắng trợn.
“Để chị dâu cô dẫn cô đi tẩy trang đi, tháo hết đinh hết nhẫn xuống, rồi quay lại gọi tôi là anh cả!”. Lục Bắc Kiêu ghét bỏ nói: “Như con quỷ, chướng mắt!”
!!!
Lục Bắc Đồng cảm thấy mình đã trúng mười nghìn đòn chí mạng!
Nếu không phải nghe nói anh cả và chị dâu muốn tới, cô ấy cũng không muốn dùng bữa với con robot nhàm chán này đâu! Đã gặp nhau mấy lần rồi, Lục Bắc Đồng chỉ cảm thấy Kiều Thiêm không thú vị, đi đến đâu cũng không quên viết code, nhưng mà cô ấy cũng vậy, đi đến đâu cũng không rời khỏi máy chơi game!
Diệp Kiều dẫn cô ấy vào toilet.
“Đồng Đồng à, em không thích Kiều Thiêm à?”. Nhìn Lục Bắc Đồng ngoan ngoãn lấy hết nhẫn và đinh xuống, lại tẩy trang, Diệp Kiều bày ra phong thái của một chị cả, quan tâm nói.
“Rất tốt! Chị dâu, ngoài việc không có tiếng nói chung với anh ấy ra, thật ra bọn em vẫn tính là đồng điệu đấy, anh ấy viết code, em làm trò chơi! Em còn phải “lợi dụng” anh ấy đó! Nhưng mà hình như anh ấy chẳng hứng thú với em chút nào!”. Lục Bắc Đồng như một tinh linh lập dị, có tâm cơ cũng không cất giấu, sảng khoái nói.
Sau khi tẩy trang, khuôn mặt trông vô cùng xinh đẹp đáng yêu lộ ra ngoài.
Thì ra con nhóc này muốn Kiều Thiêm giúp cô ấy mở rộng trò chơi!
“Con người Kiều Thiêm tương đối khô khan, nếu em có cảm giác với anh ấy thì chủ động một chút, nếu không có cảm giác thì cứ yên vậy, đừng miễn cưỡng, chị dâu nói thế có đúng không?”. Hai người ra khỏi toilet, vừa đi vừa nói chuyện.
Lục Bắc Đồng mạnh mẽ gật đầu.
Trong góc phòng, một người phụ nữ mặc đồng phục phục vụ, vừa rồi trốn bên ngoài toilet nghe bọn họ nói chuyện từ rất lâu rồi.
Đã bốn năm trôi qua, Kiều Thiêm đã không còn là cậu trai hai bàn tay trắng trước kia nữa rồi, bây giờ anh đã trở thành người mới nổi trong giới kinh doanh, CEO của Thiêm Dực – trang web lớn nhất Trung Quốc, tương lai vô cùng triển vọng!
Đau lòng nhất là, anh còn có bạn gái rồi!
Kiều Thiêm năm đó bị cô ta lừa dối và khinh thường, bây giờ lên như diều gặp gió rồi, còn có bạn gái mới! Còn cô ta thì sao? Gả cho ông chủ nhỏ trong một gia đình kinh doanh, vốn tưởng rằng cả đời này sẽ cơm no áo ấm, kết quả nhà chồng làm ăn thất bại, chồng thiếu một món nợ lớn ở bên ngoài, cô ta khó khăn lắm mới ly hôn được, không mò mẫm được gì cả, chỉ có thể bắc tiến đến thành phố J làm phục vụ nhà hàng!
“Ninh Tĩnh! Cô còn sững sờ ở đó làm gì? Khách bàn 20 gọi kìa!”. Trưởng ca thấy cô ta đang ngẩn người thì nghiêm nghị nói.
Ninh Tĩnh tỉnh táo lại, vội vã đi làm.
“Anh cả, chị dâu, Kiều…”. Kiều cái gì đó, muốn gọi anh ta là đầu gỗ quá!
“Tôi tên là Kiều Thiêm!”. Kiều Thiêm nhìn cô gái ở đối diện đã tẩy trang, lộ ra khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, trầm giọng nói.
Lục Bắc Đồng hơi thẹn thùng, đã gặp nhau hai ba lần rồi, còn không gọi nổi tên anh, rất ngại!
“Bang chủ Kiều, đương nhiên là tôi nhớ tên anh rồi!”. Cô ấy lanh lợi nói: “Em nói cho mọi người nghe, trò chơi của em là trò chơi online, không phải game offline! Có thể thực hiện hợp tác với rất nhiều game thủ online hoặc là pk cho nhiều người cùng một lúc! Mọi người nhất định phải ủng hộ em, Lục Bắc Đồng em ắt sẽ trở thành người đầu tiên làm game online ở Trung Quốc!”
Ba người làm như không nghe thấy, Diệp Kiều tiếp tục ăn cua, nghĩ sau này sắp mang thai rồi, bây giờ cô phải ăn nhiều một chút mới được, hơn nữa cua ở mùa này là béo khỏe nhất!
“Chị dâu, anh cả!”. Lục Bắc Đồng tỏ vẻ sắp suy sụp.
Diệp Kiều đưa cho cô ấy nửa con con cua đã lột sạch, cô ấy lắc đầu: “Cảm ơn chị dâu, em bị dị ứng với mấy thứ này! Chị dâu, chị giúp em một chút đi! Anh cả, bây giờ em cũng bị nhà họ Lục đuổi ra khỏi nhà rồi, đang ở nhà chị dâu đây này!”. Ngay sát bang chủ Kiều!
“Nên thế!”. Lục Bắc Kiều ghét bỏ nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-458.html.]
Lục Bắc Đồng: “…”
“Bang chủ Kiều, anh thì sao? Anh không có hứng thú với trò chơi này à?”. Lục Bắc Đồng vội vã nịnh bợ Kiều Thiêm!
Nhìn Lục Bắc Đồng lanh lợi đáng yêu, Kiều Thiêm không khỏi cong môi: “Đương nhiên tôi cảm thấy hứng thú! Chỉ là, bây giờ thị trường game trực tuyến vẫn còn trống rỗng ở Trung Quốc, nếu cô có sáng kiến gì hay, thì chúng ta có thể giành thời gian tâm sự!”
“Bang chủ Kiều! Anh hào phóng quá, tôi đã nói với anh rồi, trò chơi của tôi căn cứ vào bối cảnh của Tam Quốc…”. Lục Bắc Kiều kích động nói chuyện với Kiều Thiêm!
Vừa nghe đến hai chữ “Tam Quốc”, Diệp Kiều đang ăn cua bỗng nhìn về phía Lục Bắc Đồng, lẽ nào, cái game gì đó tên là Tam Quốc trong ký ức của cô ở kiếp trước là do cô nhóc này sản xuất ra à, kiếp trước Lục Bắc Đồng không vô dụng hả!
Mảng trò chơi trực tuyến này đúng là miếng mỡ dày.
“Cho nên, bang chủ Kiều, chúng ta phải là người đầu tiên làm ra nó! Đêm nay tôi sẽ mang máy tính sang phòng anh trò chuyện, có được không?”. Lục Bắc Đồng cầm một con cua trong tay, khoa tay múa chân nói, nhắc đến game là mặt cô ấy lại hưng phấn!
Kiều Thiêm cong môi, vừa định nói thì bên trong nhà hàng vang lên tiếng quát của đàn ông và tiếng khóc của trẻ con.
“Cái cô phục vụ này, con mẹ nó cô cố ý à?!”. Bàn số 8 cách đó không xa, lúc bưng canh lên, người phục vụ lỡ làm đổ canh ra ngoài, hắt lên cánh tay bé trai, may mà bé trai mặc áo len, không đến mức bị phỏng, cha của thằng bé tức giận đập bàn nói.
“Xin lỗi xin lỗi! Tôi thật sự không cố ý! Xin lỗi!”. Người phục vụ vội vàng nói, giọng rất lớn, xen lẫn tiếng nức nở.
Kiều Thiêm nhướn mày, nghiêng đầu, nhìn sang người phục vụ kia…
Diệp Kiều cũng nhìn theo ánh mắt Kiều Thiêm, vừa nhìn một cái, con cua trong tay cô suýt rơi.
Mẹ kiếp!
Người phục vụ kia không phải là Ninh Tĩnh sao?
Bạn gái cũ của Kiều Thiêm!
Sao cô ta lại tới thành phố J? Còn làm người phục vụ?
Không phải vào năm cô đính hôn là cô ta đã lập gia đình rồi sao?!
Diệp Kiều nhìn chằm chằm vào phản ứng của Kiều Thiêm, nếu anh dám bước tới giúp cái cô bạch liên hoa kia, anh nhất định sẽ chết!
Kiều Thiêm lấy lại tinh thần, nhìn về phía Diệp Kiều, đúng lúc đối diện với cô, Diệp Kiều ném cho anh một ánh mắt cảnh cáo!
Bên kia, trưởng ca và quản lý đều đến xin lỗi giúp Ninh Tĩnh, vị khách đó mới không tiếp tục ồn ào nữa, Ninh Tĩnh cúi thấp đầu, tỏ vẻ uất ức vô cùng.
Kiều Thiêm không nhận ra cô ta sao? Vì sao không đến giải vây giúp cô ta? Vừa rồi cô ta cố ý làm đổ canh chính là để gây sự chú ý của Kiều Thiêm đó!
Ninh Tĩnh nghĩ rằng, Kiều Thiêm gặp lại cô ta, cho dù không yêu cô ta thì cũng vẫn sẽ có một chút thương cảm…dù sao thì anh cũng đã từng yêu cô ta như vậy!
“Ông xã, em vào phòng vệ sinh một chút…”. Thấy Ninh Tĩnh bị trưởng ca đưa đi, Diệp Kiều nhỏ giọng nói với Lục Bắc Kiêu.
“Anh đi cùng em!”. Người chồng tốt bụng bàn 24 đứng lên nói.
Cô nào có muốn đi vệ sinh, cô muốn đi nghe ngóng về Ninh Tĩnh thì có!
Khi bọn họ rời khỏi bàn chưa được bao lâu, Kiều Thiêm nói một tiếng với Lục Bắc Đồng, cũng rời khỏi ghế.
DTV
“Kiều Thiêm?!”. Trên hành lang, Ninh Tĩnh suýt nữa đụng phải Kiều Thiêm, cô ta kinh ngạc nói.
Mặt Kiều Thiêm không chút thay đổi, bình tĩnh nhìn cái người đã bốn năm không gặp.
“Sao cô lại ở đây? Không phải cô đã kết hôn rồi sao?”. Anh thản nhiên hỏi, giọng nói không nghe ra hỉ nộ ái ố.
“Em, em đúng là đã kết hôn rồi, nhưng rất nhanh đã ly hôn rồi, em nói với cha mẹ là em không có tình cảm, anh ta đối xử với em không tốt, thường xuyên đánh em…”. Ninh Tĩnh tỏ vẻ vừa muốn cười vừa muốn khóc, cố ý giả vờ kiên cường trước mặt Kiều Thiêm, nhưng lại nói láo.
Làm như cô ta thật sự không muốn lấy chồng mà lại bị cha mẹ ép gả đi vậy đó.
Kiều Thiêm gật đầu, không nói gì, nhấc chân định đi.
“Kiều Thiêm! Anh, anh có phải vẫn còn hận em không?!”. Ninh Tĩnh cất giọng nói, âm thanh run rẩy: “Kiều Thiêm, anh đừng hận em, được không? Năm đó, em cũng bị người trong nhà ép chia tay với anh, cố ý nói những lời khó nghe trước mặt anh! Em không có ý định muốn làm tổn thương anh, thậm chí em biết, ngày đó anh ở phòng bên cạnh nghe em và em gái anh nói chuyện, nên em cố ý nói như vậy, để anh tuyệt vọng…Em ở bên anh sẽ làm liên lụy đến anh, tình hình ở nhà em, không phải là anh không biết!”
Kiều Thiêm đưa lưng về phía Ninh Tĩnh, cô ta không nhìn thấy vẻ mặt của anh.
Mà ở khúc cua, Diệp Kiều nghe cái cô bạch liên hoa Ninh Tĩnh này nói, ghê tởm buồn nôn, con mẹ nó, cô ta đang miêu tả mình thành nữ chính bạch liên hoa bị áp bức đau khổ trong truyện ngôn tình đấy à? Bị người nhà ép chia tay với nam chính hai bàn tay trắng!
Thật là đáng ghét!
“Ninh Tĩnh! Cô tưởng rằng tôi vẫn còn tin lời cô nói sao? Cho dù điều cô nói là sự thật, Kiều Thiên tôi cũng đã không quan tâm!”. Kiều Thiêm xoay người, nhìn Ninh Tĩnh mặc đồng phục người phục vụ màu đỏ, nhếch môi, trầm giọng nói.
Không phải, cô ta không tin!
Ninh Tĩnh gắng gượng nở nụ cười khổ, lại cố ý nói một cách rất phóng khoáng: “Kiều Thiêm, anh buông được là tốt rồi, vậy thì em cũng sẽ không thấy áy náy trong lòng. Thấy anh có được thành tựu như ngày hôm nay, em rất vui vẻ cho anh!”
Cô ta xoay người định đi, chỉ thấy Diệp Kiều đang đứng cách đó không xa, hai tay khoanh trước ngực.
“Hay cho lời cha mẹ! Ninh Tĩnh, đã nhiều năm như vậy, sao cô vẫn muốn đùa giỡn anh tôi như khỉ vậy hả?! Bây giờ anh ấy đã không còn là cậu trai nghèo khó hai bàn tay trắng, một lòng một dạ yêu cô nữa rồi, bây giờ anh ấy là người mới nổi trong giới kinh doanh với giá trị con người hơn một tỉ, là CEO có đầu óc có trí khôn! Cái này phải cảm ơn cô năm đó đã đạp thêm một cú vào thời điểm anh ấy vô cùng đau khổ, nếu không thì…anh ấy lấy đâu ra ý chí chiến đấu mà trở mình trong vòng bốn năm, khiến cho cái loại bạch liên hoa ham hư vinh, trong ngoài không đồng nhất như cô hối tiếc được?!”
Diệp Kiều đi về phía Ninh Tĩnh, vô cùng hả giận nói.
Nhớ rõ năm đó Kiều Thiêm bị Ninh Tĩnh làm tổn thương sâu sắc đến mức chán chường, bây giờ cái cô bạch liên hoa này lại còn có mặt mũi nói năm đó mình bị ép trước mặt Kiều Thiêm à!
Đúng là biết giả vờ!
Cô nói những lời này cũng hy vọng Kiều Thiêm có thể nhớ lại chuyện năm đó bị Ninh Tĩnh làm tổn thương, đừng có ấm đầu mà nhớ lại mối tình xưa rẻ rúng kia!
Sắc mặt Ninh Tĩnh trắng bệch, tỏ vẻ rất đáng thương và bất đắc dĩ: “Xin lỗi, Kiều Thiêm, xin lỗi!”
Nhìn dáng vẻ muốn khóc rồi lại nín, uất ức cam chịu của Ninh Tĩnh, Diệp Kiều buồn nôn một phen!
Người phụ nữ này thật là dối trá, cô ta chính là bạch liên hoa cố ý giả vờ đau khổ để tranh thủ tình thương của Kiều Thiêm!
“Ninh Tĩnh, không cần nói xin lỗi với tôi, em gái tôi nói đúng, tôi nên cảm ơn cô! Không có cô năm đó lừa dối tôi, khinh thường tôi, châm chọc khiêu khích tôi, Kiều Thiêm tôi cũng sẽ không có ngày hôm nay!”. Kiều Thiêm nhếch môi, rất bình tĩnh nói.
Lời này đầy sự châm chọc đối với Ninh Tĩnh!
Nói xong, anh ung dung xoay người, không dông dài chút nào!
Ninh Tĩnh làm thế nào cũng không ngờ, Kiều Thiêm cứ vô tình rời đi như thế!
Anh không tin lời nói dối cô ta bịa ra!
Diệp Kiều hết s ức hài lòng với biểu hiện của Kiều Thiêm, cô đi tới trước mặt Ninh Tĩnh đang trong bộ dạng mất hồn lạc phách, nhìn cô ta khinh bỉ cho đã mắt: “Ninh Tĩnh, không ngờ tới đúng không?! Cô tưởng rằng Kiều Thiêm vẫn chưa quên cô à? Cô lấy đâu ra tự tin đó? Năm đó cô phản bội anh ấy bị anh ấy bắt tại trận, sau đó lại châm chọc khiêu khích anh ấy, nói anh ấy có số về quê trồng trọt, không nói đến những chuyện này nữa, bây giờ, cô chẳng qua chỉ là một người phụ nữ đã ly hôn, cô tưởng Kiều Thiêm nhà tôi bị mù à mà còn có thể yêu cô như lúc ban đầu?”
Bắt được cái loại bạch liên hoa này, Diệp Kiều cô sẽ không nương tay!
“Cô Diệp, tôi không nghĩ như vậy, tôi thật sự chỉ muốn nói lời xin lỗi với Kiều Thiêm, để anh ấy đừng hiểu lầm tôi!”. Ninh Tĩnh đỏ hai mắt nhìn Diệp Kiều, ấm ức giải thích.
“Cô bớt đi! Ninh Tĩnh, cô đừng giải vờ trước mặt tôi! Cái loại bạch liên hoa như cô nghĩ gì trong lòng, Diệp Kiều tôi rõ như ban ngày! Có cần tiếp tục tạo cơ hội giả vờ đáng thương trước mặt Kiều Thiêm để khiến anh ấy mềm lòng với cô nữa không? Haha…Nếu tôi đoán không lầm, vừa rồi cô cố ý làm đổ canh để khách hàng chửi, gây chú ý cho Kiều Thiêm! Cô thật là xấu xa, ngay cả con nít cũng xuống tay được! Nếu để cha mẹ cô biết cô cố ý, không biết có bằm cô ra không!”. Mấy chiêu trò của bạch liên hoa cô đã hiểu quá rõ rồi!
Giọng của Diệp Kiều rất lớn, hấp dẫn không ít người phục vụ và khách hàng đi ngang qua lúc vào phòng vệ sinh, Kiều Thiêm đã đi tới khúc cua cũng dừng bước lại.
Ninh Tĩnh chợt ngẩng ra, Diệp Kiều là con giun trong bụng cô ta sao?
“Cô Diệp, tôi không biết cô đang nói cái gì cả! Cô đang vu oan cho tôi!”. Ninh Tĩnh tỏ vẻ bị bắt nạt sắp khóc đến nơi.
Diệp Kiều giễu cợt: “Cái loại phụ nữ không biết lượng sức mình lại còn mưu mô như cô, Diệp Kiều tôi cần phải vu oan à? Tôi vả vào mặt cô mà không cần động tay được đấy, cô tin không?”
Ninh Tĩnh biết bây giờ Diệp Kiều là nhân vật lớn, muốn gió được gió muốn mưa được mưa ở thành phố J, có thể nói là tập trung hàng vạn hàng nghìn sủng ái!
Cô ta đương nhiên không dám đắc tội! Chẳng qua cô ta cho rằng Kiều Thiêm có lẽ vẫn còn tình xưa với cô ta, muốn tiếp cận anh một lần nữa mà thôi.
“Cô Diệp, cô là nhân vật lớn, tôi không muốn gây sự với cô, càng không hy vọng xa vời rằng Kiều Thiêm có thể như thế nào với tôi cả, thật sự chỉ là ngẫu nhiên gặp phải…”. Ninh Tĩnh cúi đầu, khóc lóc nói. Cô ta biết, Kiều Thiêm vẫn chưa đi, đứng ở cách đó không xa, nhất định anh vẫn còn chút tình xưa với cô ta.
Kiều Thiêm 16 tuổi đã thích cô ta, trong bốn năm, anh vẫn một lòng một dạ với cô ta.
“Bây giờ cô dây dưa với Kiều Thiêm, không sợ bạn trai hiện tại của cô biết à?”. Cô giễu cợt nói, khóe miệng nở nụ cười. Vừa rồi cô cố ý đi tìm đồng nghiệp của Ninh Tĩnh, nghe được từ mấy cô phục vụ.
“Cô nói cái gì vậy, tôi không biết cô đang nói gì cả…tôi không có bạn trai!”. Ninh Tĩnh khóc lóc phản bác.
Diệp Kiều ghét nhất cái loại giả vờ này, chẳng bằng công khai xé xác nhau!
Mà cái loại bạch liên hoa biết giả vờ này nhất định sẽ bị vả vào mặt!
“Ninh Tĩnh! Thế anh là cái gì?”. Người đàn ông cao lớn mặc đồng phục đầu bếp lên tiếng, người còn chưa đi đến nơi mà mùi hành lá đã bay tới rồi!