Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 459
Cập nhật lúc: 2024-11-02 10:53:20
Lượt xem: 2
Sao anh ta lại tới đây?!
Ninh Tĩnh nhìn Từ Lãng cao to mặc trang phục đầu bếp dính đầy dầu mỡ đi về phía mình, trong lòng giật mình!
Mỗi lĩnh vực đều có quy tắc giao thiệp riêng của lĩnh vực đó, trong nhà hàng, với nhân viên mà nói, đương nhiên đầu bếp có cấp bậc cao nhất, còn nhân viên phục vụ có cấp bậc thấp nhất, Từ Lãng sắp lên làm đầu bếp chính rồi, Ninh Tĩnh câu được anh ta sau khi vào nhà hàng này không lâu.
Cái tên Từ Lãng này vì cô ta mà chia tay với bạn gái hơn mấy năm ở quê.
Tuy hai người vẫn chưa công khai, nhưng các nhân viên phục vụ ai mà không biết hai người họ có dan díu với nhau?!
Là Diệp Kiều cho người nói với Từ Lãng, anh ta vừa nghe nói Ninh Tĩnh đang dây dưa với bạn trai cũ là tức giận đến mức cởi mũ đầu bếp chạy tới ngay, bên hông còn dắt con d.a.o cắt thịt nữa!
Ninh Tĩnh sợ đế mức vội vàng lùi về sau.
“Ninh Tĩnh! Vì sao cô lại nói cô không có bạn trai?!”. Từ Lãng là một người nhà quê thô lỗ, cũng bất kể có mất mặt hay không, anh ta ép sát từng bước một, lớn tiếng chất vấn.
“Từ Lãng, anh luôn quấy rầy tôi, trước nay tôi chưa bao giờ bằng lòng ở bên anh!”. Để tranh thủ cơ hội trước mặt Kiều Thiêm, Ninh Tĩnh không thể làm gì khác hơn là vứt bỏ Từ Lãng!
Cô ta nói như vậy, đừng nói là Từ Lãng, ngay cả những nhân viên phục vụ khác trong nhà hàng cũng không nhìn nổi, cái cô Ninh Tĩnh này đúng là lật mặt còn nhanh hơn lật sách, trước đó không lâu mới đá văng bạn gái của Từ Lãng, bây giờ gặp phải bạn trai cũ thì không thừa nhận mình yêu Từ Lãng.
Đúng là không biết xấu hổ!
“Hay cho con tiện nhân như cô, cô, cô chủ động ôm ấp yêu thương tôi, ép tôi chia tay, bây giờ lại không thừa nhận ông đây! Thấy tiền đồ của người yêu cũ là muốn quay lại đúng không?”. Từ Lãng tức giận, lớn tiếng chửi bới, anh ta rút con d.a.o dắt ngang hông ra, đ.â.m về phía Ninh Tĩnh, Ninh Tĩnh sợ đến mức chạy về phía Kiều Thiêm để trốn.
“Kiều Thiêm! Anh ta thật sự không phải bạn trai của em! Sao em có thể ở bên một người thô lỗ như vậy chứ?!”. Ninh Tĩnh trốn phía sau Kiều Thiêm, lớn tiếng nói.
“Anh tránh ra! Ngày hôm nay tôi mà không g.i.ế.c con tiện nhân này là không được!”. Từ Lãng thô bạo nói, Kiều Thiêm lúc này bỗng chụp lấy cổ tay Từ Lãng.
Thấy Kiều Thiêm đang giúp mình, Ninh Tĩnh kích động đến mức nhiệt huyết sôi trào, cô ta có hy vọng rồi phải không?!
“Đại ca này, hà tất phải động d.a.o vì cái loại phụ nữ này? Nếu gây ra chuyện, người thua thiệt vẫn là anh, không đúng sao?”. Trong lúc Ninh Tĩnh đang kích động vô cùng thì lời nói của Kiều Thiêm không thể nghi ngờ gì nữa, đó là một chậu nước lạnh dội thẳng vào người cô ta!
Sắc mặt cô ta trắng bệch, Kiều Thiêm lại lạnh lùng và vô tình như vậy!
“Đúng đó! Từ Lãng, anh buông d.a.o xuống đi, ngồi tù vì cái loại phụ nữ này thì không đáng!”. Trưởng ca cũng cất giọng khuyên nhủ.
Từ Lãng cựa khỏi tay Kiều Thiêm, ném d.a.o đi, hùng hổ đi về phía Ninh Tĩnh, Ninh Tĩnh sợ đến mức nhấc chân định chạy!
“Kiều Thiêm! Thật sự là anh ta cứ quấn quýt lấy em! Anh phải tin tưởng em!”. Ninh Tĩnh vẫn còn mạnh miệng nói, một cô gái yếu đuối như cô ta nào có trốn được sự đuổi đánh của Từ Lãng, Từ Lãng bắt cô ta lại, đưa tay tát cho một cái!
“Tối hôm qua ở trên giường cô còn nói với tôi, chỉ cần tôi lên làm bếp trưởng thì cô sẽ kết hôn với tôi, bây giờ con mẹ nó lại không thừa nhận, cái đồ tiện nhân cô!”. Từ Lãng tức giận nói, hai tay bóp lấy cổ cô ta, hung ác nói.
Gò má Ninh Tĩnh sưng đỏ, tóc tai rối bời, chật vật không chịu nổi.
Bảo vệ đến, Từ Lãng buông Ninh Tĩnh ra, đạp cô ta một cái nữa mới chạy trốn.
Diệp Kiều lạnh lùng nhìn cảnh tượng đó, cô còn nhớ rõ ràng sắc mặt của Ninh Tĩnh năm đó khi khinh thường Kiều Thiêm, lại nhìn cô ta đêm nay muốn tiếp cận Kiều Thiêm, kết quả lại bị đánh đến mức chật vật không chịu nổi, thật sự hả giận!
“Ninh Tĩnh, hành vi ghê tởm của cô tối nay đã hoàn toàn xóa sạch một chút thiện cảm đã từng sót lại của tôi đối với cô!”. Kiều Thiêm nhìn Ninh Tĩnh dưới đất như tên hề, chán ghét nói một câu.
Kiều Thiêm ném lại một câu, cũng không thèm liếc mắt Ninh Tĩnh lấy một cái đã đi ngay!
Ninh Tĩnh là mối tình đầu của anh, trong bốn năm nay, cho dù vẫn hận cô ta, nhưng trong lòng ít nhiều vẫn tồn đọng một chút hồi ức tốt đẹp năm đó. Mà bây giờ, người phụ nữ ngay tại lúc anh nghèo khó hai bàn tay trắng đã phản bội anh, vứt bỏ anh, châm chọc anh, sỉ nhục anh, đá anh xuống địa ngục, bây giờ thấy anh lên như diều gặp gió là lại muốn quay đầu, giả vờ đáng thương trước mặt anh để tranh thủ tình thương của anh, thật sự đã xóa sạch một chút cảm tình còn sót lại của anh đối với mối quan hệ này!
Thật là hy vọng chưa từng gặp cô ta quá!
Người phụ nữ suýt nữa hủy hoại cả cuộc đời anh!
“Kiều Thiêm!”. Ninh Tĩnh nhìn bóng lưng cao ngất mặc tây trang, khóc lóc gọi.
Những nhân viên phục vụ đứng lại hóng hớt đã bị trưởng ca quát mà giải tán cả rồi, Diệp Kiều đi về phía Ninh Tĩnh đang ngồi dưới đất, chật vật không chịu nổi: “Đúng là, sông có khúc, người có lúc, không bao giờ ngờ được, cậu thanh niên xuất thân từ nông thôn năm đó bị cô lợi dụng, lợi dụng xong là đá văng, còn sỉ nhục anh ấy bằng mọi cách, ngày hôm nay lại có thành tựu như vậy nhỉ!? Ninh Tĩnh, không lâu sau nữa, giá trị con người Kiều Thiêm còn có thể tăng vọt! Đúng rồi, chắc cô cũng đã thấy, anh ấy đã có bạn gái!”
Diệp Kiều hả dạ nói, bốn năm nay, cô thấy Kiều Thiêm trầm lặng như một cái máy, suốt ngày chỉ biết viết code, phát triển phần mềm, thật ra có không ít cô gái theo đuổi anh, nhưng anh chưa từng đáp lại bọn họ, chỉ biết làm việc!
Bây giờ anh rốt cuộc cũng hết khổ rồi, cô cảm thấy vui vẻ thay cho anh!
“Bốn năm nay anh ấy liều mạng làm việc, chính là để có một ngày có thể xả giận trước mặt cô, không ngờ, cô còn không biết tự lượng sức mình mà đụng ngay họng súng! Đụng thì đụng đi, còn giở mánh khóe cũ, đúng là đê hèn!”. Diệp Kiều nói một cách ghét bỏ không gì sánh được, rồi cô thở phào một hơi: “Con mẹ nó thật là thoải mái!”
Diệp Kiều chán ghét không thèm liếc cô ta lấy một cái mà đi ngay.
Đầu óc Ninh Tĩnh ong ong, bây giờ quả dưa hấu Kiều Thiêm không hai được, mà ngay cả hạt vừng Từ Lãng mới câu được cũng bị cô ta vứt bỏ luôn!
Còn mặt mũi, người như cô ta ngay từ khi còn trong bụng mẹ đã không có mặt mũi rồi, trước nay không hề quan tâm!
“Ồi! Lạnh quá! Sao lại nổi gió lớn như vậy?”. Bốn người vừa ra khỏi nhà hàng, cái đầu xù mì tôm của Lục Bắc Đồng đã bị gió lớn thổi bông lên, còn cái áo len trên người cô trong nháy mắt đã bị gió thổi xuyên thấu, lạnh cóng đến mức ôm cơ thể be bé, nhìn chòng chọc cái áo khoác vắt trên cánh tay anh cả.
“Anh cả anh cả, cứu mạng với!”. Lục Bắc Đồng giậm chân nói.
“Cho dù cô c.h.ế.t cóng đi, xem tôi có quan tâm cô hay không!”. Lục Bắc Kiêu lạnh lùng nói, sau đó choàng chiếc áo khoác qua vai Lục phu nhân, tuy trên người cô vốn đã mặc một cái áo khoác kiểu tình nhân với anh rồi.
“Anh cả! Anh đừng có mà dằn vặt người ta như thế! Chúng ta tuy quan hệ hơi xa, nhưng tốt xấu gì cũng đều cùng họ Lục!”. Lục Bắc Đồng đau lòng nói, đã sớm nghe anh cả là con ma cuồng vợ, đêm nay xem như được chứng kiến tận mắt! Cưng chiều vợ thì cho qua đi, còn dằn vặt người ta, cô em họ này trong mắt anh hoàn toàn là không khí!
Cả đĩa tôm đều được anh lột cho chị dâu ăn, cô chẳng ăn được một con nào!
Lục Bắc Kiêu ném cho cô một ánh mắt “tự hiểu đi”!
Trong lúc Lục Bắc Đồng đang oán giận hơn thì đột nhiên có một cảm giác ấm áp bao bọc cô lại, Kiều Thiêm cời áo khoác trên người ra, choàng lên vai cô.
Diệp Kiều thấy cảnh tượng đó thì vui vẻ trong lòng, Kiều Thiêm ơi là Kiều Thiêm, xem như đắc đạo rồi!
“Bang chủ Kiều, không ngờ anh cũng là một người ấm áp nha!”. Lục Bắc Đồng ngạc nhiên nói, còn tưởng anh là đầu gỗ nữa chứ!
Kiều Thiêm cười không nói.
“Đồng Đồng, Kiều Thiêm là bạn trai em! Sau này mặc em sai bảo!”. Diệp Kiều nói xong, cô đã bị Lục Bắc Kiêu kéo về phía xe rồi.
Ninh Tĩnh đã bị đuổi ngay lập tức đang đứng ở bên ngoài nhà hàng cách đó không xa, trơ mắt nhìn Kiều Thiêm và cô gái khoác áo của anh trên người, đi về phía xe anh, cô gái đó lanh lợi thông minh, hoạt bát rộng rãi…
Bây giờ cô ta rất hối hận!
Không khí lạnh bên ngoài tràn vào thành phố, gió tây bắc thổi vù vù, bên trong phòng ngủ chính tràn ngập cảnh xuân.
Người đàn ông Lục Bắc Kiêu này, lúc thô bạo thì c.h.ế.t người, lúc dịu dàng thì càng c.h.ế.t người hơn!
Lúc đó, Diệp Kiều bị bịt mắt bằng dải lụa đen, được “vịt vương” Lục hầu hạ, chính xác là một sự hành hạ ngọt ngào…
Vốn dĩ ăn cơm từ bên ngoài về, sau khi tắm xong, anh lấy danh nghĩa “nộp thuế” để quấn quýt lấy cô, cô kháng nghị, nói là tối hôm qua nộp đủ rồi, anh còn không biết xấu hổ mà nói, đủ rồi cũng không thể nào có bầu đâu.
“Lục tiên sinh, tuy vợ anh lúc cấp hai là một học sinh dốt, nhưng học môn sinh vẫn khá lắm đó. Nòng nọc có thể sống sót trong cơ thể người bảy ngày đấy, trứng tối đa cũng có thể tồn tại hai ngày, thế nào cũng gặp được nhau cho xem! Nhiều nòng nọc quá cũng phí!”. Lúc đó cứ phản bác như vậy, Lục tiên sinh đã bắt đầu dịu dàng hôn cô, lại còn không biết móc từ đâu ra một dải lụa đen, bịt mắt cô lại.
Cô cũng là một kẻ háo sắc, chưa bao giờ chơi kích thích như vậy, dễ dàng bị anh mê hoặc!
Trong sự dịu dàng có độc của anh, cô mê đắm đến thần hồn điên đảo, không cách nào kiềm chế được.
Trong lúc mê man, Diệp Kiều ôm lấy khuôn mặt tuấn tú của anh, nghĩ thầm, nếu kiếp trước anh dịu dàng với em một chút, nói những lời xuất phát từ tâm can, thì em có thể bài xích anh như vậy sao?
“Cục cưng, nghĩ gì thế?”. Thấy cô thất thần, anh dịu dàng hỏi, Lục phu nhân đã qua đỉnh cao cảm xúc, khuôn mắt nhỏ nhắn hồng hào, mồ hôi lấm tấm, có thể khiến anh say mê đến chết.
“Nghĩ tại sao em lại chưa đủ yêu anh?!”. Cô nói một câu xuất phát từ nội tâm, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng xoa lên khuôn mặt tuấn tú của anh.
“A!”. Anh đột nhiên xấu xa đè xuống, khiến cô hét chói tai, đầu ngón tay đ.â.m vào bắp thịt anh.
“Làm gì thế?”
“Lục phu nhân, lẽ nào em muốn yêu đủ? Hửm?”. Anh yêu cô thế nào cũng không chê đủ, mỗi lần nhìn thấy cô đều cảm thấy động lòng như lúc vừa gặp gỡ, Lục phu nhân của anh cho dù biến thành bà già thì anh cũng nhất định yêu cô như lúc ban đầu!
“Không phải!”. Cô vội vàng phản bác, cảm giác ngứa ngáy ở nơi sâu nhất ép cô điên lên, khóe mắt chảy nước: “Em cảm thấy rất kỳ diệu, tình yêu đối với anh chẳng những không nhạt đi, ngược lại càng ngày càng sâu đậm!”
Thật ra cô là người thực tế, cô đã từng thấy bao nhiêu cặp tình nhân trước khi cưới thì ngọt ngào ân ái lắm, sau khi cưới thì bị củi gạo dầu muối, những chuyện vặt vãnh tầm thường dằn vặt, đừng nói là tình yêu, chỉ còn lại có hành hạ và đấu đá nhau!
Nhưng, cô và anh thì khác.
Chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, ước gì có thể ở bên nhau mỗi ngày.
“Ngoan, không có gì kỳ diệu cả, là bởi vì chồng em có sức quyến rũ khiến em yêu mãi không đủ!”. Anh đắc ý nói, rồi hôn lên môi cô một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-459.html.]
Cái đồ cuồng ngạo này!
Diệp Kiều cười, cũng hét lên một tiếng, chủ động nhiệt tình hôn lên môi anh.
Nhiệt độ phòng vừa mới thoáng hạ xuống giờ lại tăng lên.
Đêm nay, trong cơ thể Diệp Kiều có hai con nòng nọc đột phá vòng vây, chia nhau hai quả trứng, như viên đạn xuyên thấu hồng tâm, b.ắ.n một cú là trúng mục tiêu! Còn trên bầu trời, một ngôi sao phiêu bạt hơn một năm bỗng biến mất khỏi vũ trụ mênh mông…
Lục tiên sinh thật là dịu dàng, Lục phu nhân ngủ thẳng một giấc đến hơn chín giờ! Cô còn giữ chặt anh không cho anh thức dậy, gối lên cánh tay anh, chui trong n.g.ự.c anh mà ngủ! Một người đàn ông luôn tràn đầy năng lượng từ trước đến nay đã ôm cô ngủ say từ năm giờ rưỡi sáng, rồi nhìn cô ngủ bốn tiếng đồng hồ!
“Đêm nay không muốn nữa, đau chân khó chịu!”. Diệp Kiều lẩm bẩm kháng nghị.
“Lục phu nhân, em có muốn cũng không được, chiều nay Lục tiên sinh của em phải quay về doanh trại rồi!”. Anh trầm giọng nói, còn chưa dứt lời thì khuôn mặt vốn dĩ ngái ngủ của Lục phu nhân lập tức xụ xuống: “Ổ chăn còn chưa kịp ấm mà anh lại phải đi rồi à!”
Anh kéo cô lại vào lòng: “Lục phu nhân vẫn chưa thỏa mãn à? Lục tiên sinh không ngại đại chiến ba trăm hiệp nữa đâu!”
“Anh bớt lắm mồm!”. Cô thở phì phò nói, trợn anh trắng mắt: “Nửa năm mới về một lần, về chưa được hai ngày lại đi! Anh nói xem lần tới anh về là lúc nào? Em đoán chắc có lẽ đến lúc đó con trai cũng ra đời luôn rồi!”
Cô từng nghe mẹ chồng oán trách rồi, năm đó lúc mang thai anh Kiêu, vừa biết có thai là tư lệnh Lục trở về thăm một lần rồi quay lại doanh trại, đến khi ông về lại thì anh đầy tháng luôn rồi!
Nghe Lục phu nhân oán giận, Lục tiên sinh cong môi: “Nào có phô trương như thế! Chỉ cần một tin nhắn của Lục phu nhân, Lục tiên sinh lập tức bay về bên cạnh em ngay! Có tin không?”
“Em tin anh mới là lạ!”. Là không tin thật, sao anh có thể trở về ngay lập tức vì một tin nhắn của cô chứ, trừ khi anh thật sự nhàn rỗi không có chuyện gì làm, nưng anh làm sao có thể nhàn rỗi được!
Mà thôi đi, gả cho lính đều vậy!
“Cục cưng, nếu lần này thật sự mang thai, anh nhất định sẽ trở về thăm em, tuy rằng, trong lòng anh…”. Vừa nghĩ đến chuyện tương lai phải tranh giành tình cảm với con trai là trong lòng anh đã không muốn gấp trăm lần rồi!
Diệp Kiều đặt ngón trỏ lên môi anh, không cho phép anh nói ghét con, rất sợ Lục Tiểu Cổn nghe thấy sẽ buồn, tuy rằng cô cũng không biết Lục Tiểu Cổn đã về chưa, cho dù về cũng sẽ không có ký ức chứ!?
Làm sao cô biết đó chính là Lục Tiểu Cổn?
Không phải, con trai cô sẽ chỉ là Tiểu Cổn! Cô đang suy nghĩ lung tung cái gì vậy!
“Anh Kiêu, em yêu con trai, càng yêu anh hơn! Con trai trưởng thành cũng sẽ gặp cô gái mà nó yêu thương, thành gia lập nghiệp. Chồng thì khác, chồng mới là người làm bạn với em đến già, trong lòng em biết mà!”. Cô bĩu môi nói, ấn một cái lên môi anh.
“Cục cưng, em nói đấy nhé, đừng có để đến lúc đó yêu thương con trai đến mức bỏ mặc anh đấy! Sau này anh sẽ gửi nó đến đại viện cho ba ông bà già chơi!”. Anh vẫn chua xót nói.
Chơi?
Con là đồ chơi à?
Anh thật là vô vị!
Sau khi thức dậy và ăn no bụng, Lục phu nhân giao cho người cha là Lục tiên sinh một nhiệm vụ tràn đầy yêu thương!
Làm giường trẻ con!
Gỗ đều do cô mua từ lúc trước!
Lục tiên sinh rất ra dáng thợ mộc, anh cầm búa trong tay đóng đinh liên hồi, lộc cà lộc cộc, rất nghiêm túc và chịu khó.
Lục phu nhân thì lực bất tòng tâm với đống len, cô muốn đan một cái áo cho Lục Tiểu Cổn từ đống len này: “Lục Cổn à, đan xong mẹ sợ con chê, cũng may mẹ con nhiều tiền, sau này mẹ sẽ mua cho con!”
“Không được đan cho nó! Nhóc con, em dám đụng vào thử xem!”. Người đàn ông cao lớn cầm cái búa trong tay, chua xót nói.
Lục phu nhân chỉ có thể đan khăn quàng cổ cho anh thôi!
Lục Cổn đáng thương!
“Có người nào làm cha như anh sao?”. Diệp Kiều tức giận nói.
“Cha nó không phải đang làm giường cho nó sao?”. Lục Bắc Kiêu phản bác.
Không phải do em bảo chắc?! Diệp Kiều nói thầm trong lòng.
Con trai còn chưa ra đời, thậm chí đến cái bóng còn chưa thấy, mà anh đã ghen như thế rồi, tương lai phải làm sao?
Cô không thể làm gì khác hơn là buông cuộn len, nấu cơm cho anh, đến chiều, Diệp Kiều khăng khăng muốn đưa anh về doanh trại, anh không thể làm gì khác hơn là nghe theo cô.
…
So với sĩ quan Lục, những sĩ quan huấn luyện khác hiền hòa hơn nhiều! Tập thể mấy người Hứa Nghị cho rằng, sĩ quan Lục không có thần kinh cười, hoặc là thần kinh cười của anh có lẽ đã bị chấn thương trong một lần làm nhiệm vụ nào đó rồi, nói tóm lại là anh không biết cười!
Lúc đó, bên trong phòng học lý thuyết của căn cứ Chiến Lang, Hà Phong cầm chiếc mũ rằn ri có vành xung quanh trong tay, giới thiệu với lũ “sói con”.
“Cái này gọi là mũ boonie! Xung quanh đều có vành, có thể che mưa, đồng thời ôm chặt xung quanh, có tác dụng che giấu phần gáy, đề phòng gáy của chúng ta bị địch phát hiện vì phản quang!”. Hà Phong cất giọng nói, tiếp đó thì để Đại Ngốc giới thiệu chiếc mũ một chút.
Đại Ngốc cầm nón lính trên tay: “Hê hê, tôi thích cái mũ này nhất đấy, nhất là vào đông, ấm lắm!”
Anh ta vừa nói xong, sáu người bên dưới đã cười haha.
Lúc này, khi nhìn thấy cái người vừa bước vào cửa, nụ cười của lũ “sói con” bỗng chốc đông cứng lại.
Ở trong mắt đám nhóc con này, Lục Bắc Kiêu không phải là huấn luyện viên, mà là diêm vương, bọn họ gọi anh là Lục diêm vương!
“Sĩ quan huấn luyện Trần, anh tiếp tục đi!”. Sĩ quan huấn luyện Lục có khuôn mặt thâm trầm trầm giọng nói với Đại Ngốc.
“Mọi người đừng thấy đội cái mũ này lên trông giống như ông già, thật ra cái này gọi là mũ tử thần của lính đặc chủng đấy!”. Đại Ngốc nói xong thì kéo vành mũ xuống hết cỡ, khuôn mặt Đại Ngốc chỉ lộ ra hai con mắt!
“Lúc thi hành nhiệm vụ bí mật, bọn tôi sẽ đội cái mũ này, bảo vệ thân phận của bọn tôi! Làm nghề như chúng ta rất dễ dàng kéo thù hận, bảo vệ không tốt thì sau đó sẽ bị địch trả thù. Sau này khi các cậu thực chiến, nhất định phải chú ý điều này, như thế không chỉ là bảo vệ mình, mà còn suy nghĩ cho người nhà của chúng ta!”. Lục Bắc Kiêu tới rồi, Đại Ngốc không dám nói đùa với đám nhóc con này nữa, sĩ quan huấn luyện Trần nghiêm túc nói không gì sánh được.
Hai ngày nay, Lục Bắc Kiêu không có ở đây, mấy người trong đội A của Huyết Lang thay phiên nhau dạy bọn họ học.
“Ở đây, cái này, cái lưới rằn ri được cố định trên mũ sắt có chức năng như một bộ trang phục ngụy trang! Đương nhiên, còn có tác dụng phản quang!”. Đại Ngốc cất giọng nói, ngay lúc đó lại thấy Phương Trác ở bên ngoài vẫy tay với anh ta, làm động tác ăn.
Có đồ ăn ngon?!
“Phần còn lại, để sĩ quan Lục của các cậu dạy cho!”. Có đồ ăn ngon, cho dù bị Tiểu Lục đánh c.h.ế.t cũng cam tâm tình nguyện, Đại Ngốc bỏ cái lưới rằn ri lại, lập tức chạy ra ngoài.
Phần còn lại thì chỉ có cái mũ bê rê màu đen trên đầu anh thôi: “Mũ bê rê, là một vật hiếm trong quân sự thế giới, trong quân đội Trung Quốc, chỉ có lính đặc chủng mới có thể đội! Bây giờ tuy các cậu đã đội chiếc mũ này, nhưng tôi hy vọng, các cậu có thể xứng với nó!”. Lục diêm vương chỉ vào cái mũ trên đỉnh đầu, nghiêm túc nói.
Trong căn phòng khác, mấy người đội A của Huyết Lang đang cuồng hoan, bọn họ đang ăn thức ăn do Diệp Kiều mang đến!
Bọn họ khen không dứt miệng đối với tay nghề của cô!
Diệp Thành gọi Diệp Kiều, hai anh em ra ngoài, Diệp Kiều đưa một phong thư nhỏ cho anh: “Hoa Nhụy gửi email cho em, bảo em chuyển cho anh, em in ra đó!”
“Anh nói này em gái, thế thì em đọc rồi còn gì!! Thật là!!”. Diệp Thành ghét bỏ nói.
Diệp Kiều nhấc chân lên định đá anh: “Đm! Có ý tốt chuyển cho anh, anh còn ghét bỏ!”
“Cô gái đó là ai vậy?! Không phải Lục diêm vương đã quy định, không cho con gái vào căn cứ của chúng ta sao?”. Lũ sói con nhìn Diệp Kiều mặc áo khoác màu đen đang nói chuyện với Diệp Thành ở cách đó không xa, tò mò nói, bỗng thấy Lục diêm vương cũng đi tới đó.
Hứa Nghị liếc mắt một cái đã nhận ra Diệp Kiều: “Đó là vợ của Lục diêm vương!”
“Vợ anh ta?”. Sói con số 2 khiếp sợ.
“Với cái tướng lạnh lùng tàn khốc như Lục diêm vương mà cũng tìm được vợ á?”. Sói con số 4 tỏ vẻ không tin: “Ép duyên chắc luôn! Thời gian qua chắc cô sống rất khổ!”
DTV
“Đm! Các anh em, mau nhìn xem, Lục diêm vương cười kìa!”
!!!
Sáu người khiếp sợ!
Đây thật sự là lần đầu tiên bọn họ thấy Lục diêm vương cười!
“Lục phu nhân, không còn sớm nữa, về nhà thôi!”. Từ lúc xây dựng căn cứ này cho đến bây giờ, một nữ binh cũng không vào được chứ đừng nói gì đến phụ nữ, bây giờ sĩ quan Lục ngoại lệ mới để cho vợ vào quan sát tại chỗ, thăm hỏi mấy người Đại Ngốc.
Diệp Kiều bĩu môi, có vẻ rất không tình nguyện: “Em đi chào hỏi với đội viên của anh đã!”
Xa xa đã thấy những khuôn mặt ngây ngô đầy sức trẻ, mấy người họ, kiếp trước cô đã gặp rồi.
Kiếp trước cô cũng đã từng đến căn cứ này.
“Không cho đi! Không thể nuông chiều đám nhãi con kia được!”. Ở trong mắt Lục Bắc Kiêu, mấy người Hứa Nghị không thể gọi là sói được, anh gọi bọn họ là nhãi con, sói con, bọn họ vẫn phải huấn luyện, khảo sát nghiêm khắc hơn nữa,trưởng thành rồi mới có thể thành sói!