Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 536
Cập nhật lúc: 2024-11-02 22:15:36
Lượt xem: 1
Đường Thiếu Đình vừa dứt lời, sắc mặt Bọ Cạp Độc liền thay đổi!
Đã qua ba ngày vẫn không thể điều tra ra Lục Bắc Kiêu còn sống hay đã chết, có thể thấy phía Trung Quốc bây giờ là một bức tường thành kín gió, hiện tại người của ông ta không thể xâm nhập vào nội địa.
Đường Thiếu Đình đứng lên, bước đến cạnh Diệp Thành, lạnh lùng nhìn anh ta: “Ông chủ, tôi nhìn thấy cậu ta b.ắ.n thẳng vào tim Lục Bắc Kiêu! Truyền thông Trung Quốc không đưa tin có người chết, e rằng tên kia mạng lớn, vẫn còn sống. Có cần tôi g.i.ế.c c.h.ế.t Diệp Thành này để ngài xả giận?”
Trong lúc nói chuyện, mũi d.a.o sắc bén trong tay ghì lên yết hầu đang nhô lên của Diệp Thành, chỉ cần khẽ động, Diệp Thành sẽ c.h.ế.t ngay lập tức!
Bọ Cạp Độc thưởng thức sự tàn nhẫn, độc ác của Đình Tử, “Giữ lại cậu ta để trở thành một sát thủ cũng không tồi. Nếu đã miễn chết, chi bằng đưa cậu ta đi thiến!”
!!!
Trong lòng Diệp Thành bùng nổ!
Đường Thiếu Đình cũng kinh ngạc, toàn thân toát mồ hôi lạnh, nếu Diệp Thành xảy ra chuyện gì, anh phải giải thích với em Kiều như thế nào đây?
“Daddy! Cha lại phung phí của trời nữa rồi! Một người đàn ông tuyệt vời như vậy, sao có thể bị thiến chứ?” Đúng lúc hai người đàn ông lực lưỡng này không biết nên ứng phó như thế nào thì Avril bước vào, đôi mắt to màu lam nhạt nóng bỏng nhìn Diệp Thành với thân hình cao lớn, vạm vỡ vẫn đứng yên ở đó không nhúc nhích.
So với Đường Thiếu Đình, anh ta trông có vẻ thô lỗ và đàn ông hơn nhiều, một người đàn ông thô kệch như vậy, cô vẫn chưa “chơi” qua……
Đường Thiếu Đình liếc mắt một cái liền nhận ra tâm tư thủy tính dương hoa* của cô gái Avril này!
[*Thủy tính dương hoa: chỉ người phụ nữ tùy tiện, lẳng lơ]
Đại thiếu gia Diệp cũng vậy!
“Avril, em —” Đường Thiếu Đình nhướng mày, Avril đã chạy đến trước mặt Diệp Thành. Ngón tay cô nhẹ nhàng nâng cằm Diệp Thành lên, khuôn mặt lai xinh đẹp và quyến rũ lộ ra vẻ kinh ngạc, không ngờ rằng người đàn ông thô kệch này lại cương nghị, anh tuấn như vậy……
Còn cả cơ bắp cuồn cuộn bên dưới chiếc áo thun đang căng chật kia càng khiến anh ta s.e.x.y hơn, dù sao anh ta cũng là lính đặc công!
Bọ Cạp Độc nhìn cô con gái cưng như thế, mỉm cười nói: “Avril, con như vậy, Đình tử sẽ ghen tị đấy!”
“Daddy! Con chỉ thích người này! Giao anh ta cho con! Đình Tử, anh cưng chiều em, sẽ không để ý, đúng không?” Avril ý có Bọ Cạp Độc chống lưng, không chút sợ hãi nói.
“Avril, đương nhiên anh chiều theo em, nhưng —” Đường Thiếu Đình lộ vẻ đau lòng, bi thương “Cứ xem như anh không nhìn thấy gì đi!” Sau khi nói xong, anh ảo não rời đi.
Diệp Thành bị Avril đưa vào phòng riêng của mình.
Chỉ một lúc sau, trong phòng không ngừng vang lên tiếng quát mắng của Avril, Đường Thiếu Đình đứng ngoài cửa, nghe thấy âm thanh bên trong liền bật cười.
Diệp Đại Thành Tử chưa từng ra tay đánh phụ nữ, lại trong phòng ngủ bất đắc dĩ đánh cô con gái yêu quý nhất của Bọ Cạp Độc, còn Avril kia vẫn bày ra dáng vẻ rất hưởng thụ, tùy ý để anh đá mình và không ngừng hét lớn.
Sau đó, Avril cuồng Diệp Thành giống như bị nghiện ma túy, ngày nào cũng đi tìm anh.
—
Lục Bắc Kiêu nằm bệnh viện bốn ngày đã chạy trốn, là bỏ trốn!
Khi Diệp Kiều đến phòng bệnh, cô chỉ thấy chăn bông quăng lộn xộn trên giường, anh còn để lại lời trên tủ đầu giường: Bà xã đại nhân, em đừng giận, lần sau về tùy em xử phạt!
Cô vốn định lập tức đuổi theo quân đội, trói anh trở về, nhưng nghĩ lại vẫn bỏ đi.
Cô hiểu tâm trạng của anh.
Những người anh em tốt vẫn đang ở trong ao rồng hang cọp chiến đấu với kẻ thù, sao anh có thể ngồi yên được!
Mặc dù uy lực của mảnh đạn không bằng viên đạn, nhưng vết thương của anh rất sâu, mỗi ngày khi anh thay băng, cô nhìn thấy đều vô cùng lo sợ. Tên khốn nạn này, thực sự trốn về quân đội!
Lúc đó, đội đột kích Sói Hoang đang luyện tập trên sân huấn luyện, nhìn thấy Lục Diêm Vương đáng lẽ phải nằm tĩnh dưỡng ở bệnh viện trở về đơn vị, mọi người đều kinh ngạc.
“Kể từ bây giờ, sáu người các cậu và đội quân Ảnh Tử sẽ tiến hành huấn luyện một đấu một mỗi ngày!” Lục Bắc Kiêu mặc quân phục ngụy trang, lạnh lùng nói. Sáu người của đội quân Ảnh Tử đứng bên cạnh anh, họ đứng thẳng hiên ngang, vẻ mặt cương quyết, khinh bỉ nhìn đám người Hứa Nghị.
Hai đội quân lần đầu tiên một đấu một. Hứa Nghị thấy đối diện mình là một nữ binh, Vô Ảnh, trong lòng liền cự tuyệt.
“Báo cáo! Tôi không đánh với phụ nữ!” Hứa Nghị lớn tiếng nói.
Lục Bắc Kiêu nheo mắt, hừ lạnh, ra hiệu cho Vô Ảnh.
Hứa Nghị còn chưa kịp phản ứng đã nhìn thấy một cú đ.ấ.m nhanh gọn, chính xác và tàn nhẫn lướt về phía mình, sau khi hoàn hồn, anh ta lập tức tránh đi, một Hứa Nghị đầy kiêu ngạo và tự tin lại liên tục né tránh đòn tấn công của Vô Ảnh, anh ta chần chừ không chịu ra tay chỉ vì đối phương là phụ nữ!
Chiêu thức của Vô Ảnh càng lúc càng tàn nhẫn, mỗi một chiêu đều là đòn tấn công c.h.ế.t người. Lúc này, cô hiên ngang nhảy lên, hai chân duỗi thẳng và kẹp c.h.ặ.t đ.ầ.u của Hứa Nghị, cô muốn quật ngã anh ta.
Cuối cùng Hứa Nghị không thể trốn được nữa, buộc phải ra tay.
Đám người Lục Tốn sững sờ, họ không ngờ thân thủ của nữ binh này lại lợi hại như vậy!
Điều lợi hại nhất nằm ở đoạn sau, cho dù Hứa Nghị phản kích cũng không có khả năng chiếm được thế thượng phong, rất nhanh đã bị Vô Ảnh đánh ngã, nằm sõng soài dưới đất.
!!!
Hứa Nghị nằm mọp trên mặt đất, anh ta cố gắng đứng dậy nhưng hoa mắt, choáng váng, không còn sức lực. Anh ta là người có thân thủ tốt nhất đội, vậy mà bị một cô gái đánh bại!
Vừa ngẩng đầu lên anh ta liền nhìn thấy Lục Diêm Vương lãnh khốc, vô tình đang trịch thượng nhìn mình: “Cho cậu thời gian ba tháng để đánh bại Vô Ảnh! Nếu không, cút khỏi đây cho tôi!”
“Những người khác, tập trung!” Lục Diêm Vương lạnh lùng hét lên.
Năm thành viên còn lại lập tức đứng nghiêm!
“Thời gian ba thắng, nếu không đánh bại chiến hữu đối diện các cậu thì tất cả cút khỏi đội cho tôi!” Anh hét lớn sau đó xoay người rời đi.
Đối với đám người Hứa Nghị thì huấn luyện ma quỷ đã trở thành chuyện thường ngày, ba tháng kế tiếp thực sự là khóa huấn luyện địa ngục, hoàn toàn khép kín và không được nghỉ ngơi! Vết thương của Lục Diêm Vương vẫn chưa lành hoàn toàn nhưng anh thực sự luyện tập cùng bọn họ!
Tại sao anh lại tàn nhẫn với bản thân như vậy?!
Anh là trung đội trưởng của đại đội đặc chủng Huyết Lang, cấp bậc trung tá, là tướng chỉ huy quân đội trong các nhiệm vụ chứ không phải đội viên đặc chủng cầm súng, liều mạng xông pha chiến đấu!
Nhìn thấy anh liều mạng như vậy, có ai dám không liều mạng!
—
Ngày 12 tháng 5 năm 2008
Trong văn phòng tràn ngập những thiết kế thời thượng, Diệp Kiều mặc áo sơ mi trắng và quần ống rộng lưng cao đứng bên cửa kính sát trần, tay cầm điện thoại, nhìn ra xa xăm với vẻ mặt đau xót.
Hoa Nhụy bước vào liền bị dáng vẻ của cô dọa sợ, cô ta nghĩ Diệp Thành đã xảy ra chuyện.
“Kiều tổng?” Cô ta ngập ngừng gọi.
Diệp Kiều hoàn hồn, xoay người lại nhìn cô ta: “Nhụy Hoa, có thể tớ sẽ cứu sống hàng nghìn người, thậm chí là hàng vạn mạng sống, theo lời mẹ nói, đó có phải là điều không thể tha thứ không?”
Nhụy Hoa cau mày nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu.
Diệp Kiều cầm điện thoại lên và gọi: “Quản lý Đổng giúp tôi liên hệ với tất cả các trường tiểu học Hy Vọng thuộc khu vực mà chúng ta sở hữu ngay lập tức, tất cả các tiết học chiều nay sẽ được đổi thành hoạt động ngoài trời, anh hãy yêu cầu toàn bộ học sinh chơi ở sân thể dục trống và không được bước vào lớp học!”
“Đúng! Bắt buộc! Tất cả!” Cô nghiêm nghị nói, giọng điệu vô cùng kiên định, vừa nói cô vừa giơ cổ tay trái lên nhìn đồng hồ, “Hai tiếng sau tôi sẽ gọi điện xác nhận một lần nữa! Nhất định! Tất cả giáo viên và học sinh phải ở bên ngoài, một mảnh đất thoáng đãng!”
Thấy cô cúp điện thoại, Nhụy Hoa liền bước đến, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?!”
“Cậu sẽ sớm biết thôi!” Nói xong, cô ngồi xuống ghế dựa rồi gọi thêm vài cuộc điện thoại nữa, toàn bộ đều nói bằng tiếng Anh.
Nhụy Hoa không hiểu chuyện gì nhưng cũng không rời khỏi văn phòng của cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-536.html.]
Cô gọi điện thoại liên tục và không ngừng nhìn vào đồng hồ, dường như cô đang chờ đợi điều gì đó.
Điện thoại cô lại đổ chuông, cô lập tức nhấc máy.
“Chị dâu, chị gọi điện cho em sao? Em đang ở trên núi, tín hiệu không tốt!” Giọng nói của Lục Bắc Trì truyền đến, rất nhiều tạp âm và tín hiệu không ổn định.
“Lục Bắc Trì! Cậu đang ở trong phòng hay bên ngoài?!” Diệp Kiều kích động hỏi.
“Ở trong phòng, vừa mới ngủ trưa dậy.” Lục Bắc Trì lười biếng ngáp một hơi.
“Sắp có động đất rồi! Cậu dậy ngay cho tôi! Mau chạy xuống lầu! Gọi tất cả đồng đội của cậu chạy ra ngoài! Mau!” Diệp Kiều cắn răng nói, hai mắt nhìn chằm chằm thời gian trên màn hình máy tính, chỉ còn chưa đầy ba phút.
“Diệp Kiều Kiều, chị đang đùa cái gì vậy?! Tin tức ở đâu ra? Ngay cả Cục động đất cũng không thể đoán trước được động đất, chị lấy tin tức này ở đâu?” Lục Bắc Trì tỏ vẻ hoài nghi.
“Lục Bắc Trì! Chết tiệt, cậu đừng nói nhảm nữa! Mau chạy ngay cho tôi! Có nghe không?! Đây là mệnh lệnh!” Diệp Kiều tức giận hét lên, cô gắt gao nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính!
Mệnh lệnh của chị dâu, cậu ta sao dám không tuân theo.
“Được rồi, được rồi, để em mặc quần áo! Lát nữa không có động đất, để xem khi trở về, em quở trách chị trước mặt Lục Tiểu Vĩ như thế nào!” Lục Bắc Trì đứng dậy.
“Đừng mặc! Không còn thời gian! Gọi đồng đội của cậu, mọi người, toàn bộ chạy ra ngoài!” Diệp Kiều hét lớn.
DTV
!!!
Lục Bắc Trì mặc áo ba lỗ, quần xà lỏn chạy ra khỏi ký xá và gõ cửa từng phòng.
Nghe thấy tiếng hét của Lục Bắc Trì, các đồng nghiệp nghĩ rằng thực sự có động đất, vội vàng chạy ra ngoài, mặc dù họ là lính kỹ thuật nhưng thân thủ cũng không tồi.
Sau khi lao xuống lầu, cậu ta đứng ngây ngốc trên mảnh đất trống, “Diệp Kiều Kiều, động đất ở đâu? Tất cả mọi người đều chân trần chạy ra ngoài đấy! Đợi đến lúc trở về, xem em ở trước mặt Lục Tiểu Vũ nói như thế nào —”
Lục Bắc Trì đang nói thì nghe thấy tiếng than khóc đau đớn phát ra từ nơi rừng sâu, sau đó, một cảnh tượng khủng khiếp xảy ra thực sự khiến anh không bao giờ quên được……
Tòa ký túc xá ba tầng của họ, trong phút chốc sụp đổ giống như bị mặt đất nuốt chửng. Một đồng đội của cậu đang ở rất gần tòa ký túc xá, vội vàng chạy về phía này, những người khác lập tức kéo anh ta lại, có thể nói là c.h.ế.t đuối vớ được cọc gỗ!
Bụi mù như khói dày, cuồn cuộn dâng lên, đất rung núi chuyển!
Thực sự có động đất!
Hơn nữa, uy lực này ít nhất phải cấp 7 trở lên!
Diệp Kiều Kiều, rốt cuộc sao cô biết được?! Đều tham gia nghiên cứu khoa học, cậu ta có rất nhiều bạn ở Cục động đất cũng chưa nói cho cậu ta biết, mà cũng không thể nói được bởi vì động đất không thể lường trước, tại sao Diệp Kiều Kiều lại biết trước chứ?!
Làm sao cô biết được?!
Cùng lúc đó, những đứa trẻ ở trường tiểu học Hy Vọng được giáo viên tổ chức vui chơi trên sân thể dục trống trải hoảng sợ nhìn trường học của chúng sụp đổ, các giáo viên cũng sững sờ……
Mười phút trước khi trận động đất xảy ra, một người nào đó đã đồng loạt đăng trên các trang mạng Internet lớn về trận động đất sẽ xảy ra trong khu vực Thực Xuyên, cảnh sát đang truy bắt kẻ tung tin đồn này, kết quả, trận động đất thực sự xảy ra và hầu hết những người tin vào bài tiên đoán này đều đã sớm trốn thoát……
“Bậc thầy tiên đoán” dùng máy chủ ở nước ngoài, cảnh sát rất khó tra ra đó là ai, nhưng không thể không nói “bậc thầy tiên đoán” này đã cứu sống hàng ngàn hàng vạn người.
Sau khi động đất diễn ra, cuối cùng Nhụy Hoa cũng hiểu ý của Diệp Kiều lúc trước.
“Chị Kiều, đây là việc tốt công đức vô lượng, tớ tin, người tốt sẽ được báo đáp!” Nhụy Hoa nhìn Diệp Kiều đang đứng bên cửa kính sát trần, chân thành nói, ánh mắt tràn ngập sự ngưỡng mộ cô!
Diệp Kiều là người mà cô ta ngưỡng mộ nhất!
“Nhụy Hoa, thời điểm này ở kiếp trước, tớ đã bị hãm hại rồi! Cho nên, hành động của họ cũng sắp bắt đầu rồi……” Diệp Kiều quay lưng về phía Nhụy Hoa, trầm giọng nói.
Lục Tiểu Cổn nói, ở kiếp trước cha cậu bé mắc bệnh trầm cảm giai đoạn cuối, rơi vào bẫy của Bọ Cạp Độc. Còn kiếp này, anh không bị trầm cảm, thực lực cũng mạnh hơn, cho nên, bi kịch của kiếp trước chắc chắn sẽ không tái diễn lần nữa, anh sẽ tránh được kiếp nạn này!
—
Cũng chỉ có vào lúc sinh tử cận kề này, đại ca thần tượng của cậu mới nhớ đến cậu, khi Lục Bắc Trì nhận được cuộc điện thoại an ủi, quan tâm của Lục Bắc Kiêu, quả thực vô cùng kích động: “Đại ca, lần này nhờ vào Diệp Kiều Kiều, nếu không, em đang ở dưới Điện Diêm Vương báo danh rồi!”
Khi đó, Lục Bắc Kiêu vừa kết thúc cuộc họp ở quân khu, sau trận động đất lớn, quân khu liền điều động binh lính đến khu vực xảy ra động đất để cứu trợ nhân dân.
“Thằng nhóc khốn khiếp, Diệp Kiều Kiều là để cậu gọi sao?!” Lục Bắc Kiêu nhướng mày, trách mắng Lục Bắc Trì, tuy nhiên, nghe thấy giọng nói lanh lảnh của cậu ta, anh đã yên tâm, lúc nãy gọi điện cho cậu nhưng mãi không liên lạc được.
Lục Bắc Trì đã ra khỏi vùng núi sâu và đang ở một thị trấn không bị ảnh hưởng nghiêm trọng bởi thảm họa. Cậu đã 31 tuổi nhưng vẫn là lão quang côn*, không vội kết hôn, cũng không có một cô bạn gái ổn định, tính tình vẫn giống như thời cậu mười mấy tuổi, một đứa trẻ lớn xác!
[*Lão quang côn: chỉ người đàn ông lớn tuổi vẫn chưa có vợ]
“Đại ca, từ lúc anh và chị ấy chưa ở bên nhau, em đã gọi chị ấy như vậy rồi!” Lục Bắc Trì kháng nghị, mặc dù nói lời này cậu cảm thấy hình như bản thân tự tìm đường chết, nhưng sự thật là như thế!
Sau bao nhiêu năm như vậy, Lục Bắc Trì vẫn nhớ rõ năm đó Diệp Kiều đã dùng khuỷu tay để chiến đấu, chống lại nhóm của họ mỗi ngày như thế nào, chính vì chuyện ấy mà năm đó cậu hận cô đến thấu xương. Hiện tại, trong lòng cậu tôn trọng cô giống như tôn trọng đại ca.
“Cậu muốn bày tỏ điều gì?” Lục Bắc Kiêu đang lái xe, lạnh lùng hỏi.
Lục Bắc Trì lập tức hèn đi, “Không, không có, em không muốn bày tỏ gì cả! Đại ca và chị dâu của em thượng thần, vô cùng lợi lại! Anh nghĩ rốt cuộc sao chị ấy lại biết được chuyện này?”
Lục Bắc Kiêu không mảy may nghi ngờ, bởi vì mười phút trước khi trận động đất xảy ra, “bậc thầy tiên đoán” đã đăng tin này lên, anh nghĩ có lẽ Diệp Kiều nhìn thấy tin trên mạng mới kịp thời gọi điện thông báo cho Lục Bắc Trì!
Anh nói chuyện này cho Lục Bắc Trì biết, Lục Bắc Trì vô cùng kinh ngạc, dù thế nào cậu cũng phải bắt được “bậc thầy tiên đoán này”, đối với cậu đây chỉ là một chuyện cỏn con!
—
“Lục Tiểu Cổn, cho em mượn một trăm tệ, được không?” Trường học tổ chức hoạt động từ thiện cứu trợ người dân bị tổn thất do động đất, trong túi Lục Tiểu Vũ không còn đồng nào, chỉ có thể đi mượn anh hai.
Mẹ cũng cho cô tiền tiêu vặt, nhưng từ trước đến nay, cô bé đều không tích trữ đồng nào, toàn bộ đều tiêu hết!
Mượn? Trước kia cậu bé cũng từng cho cô bé mượn, đến khi nào cô bé mới trả?
Lục Tiểu Cổn không thèm để ý đến cô bé: “Tự nghĩ cách đi!”
Lục Tiểu Vũ rất tức giận, vừa chạy đến sân liền nhìn thấy người đi vào cửa, hai mắt cô bé sáng rực lấp lánh, giống như nhìn thấy bảo vậy, vội vàng phóng qua đó!
“Chú Trì Tử! Cháu nhớ chú muốn chết!” Lục Tiểu Vũ chạy đến trước mặt Lục Bắc Trì, ngửa đầu nhìn cậu, lớn tiếng nói.
!!!
Ông trời ơi, thổ địa ơi! Đứa cháu gái bảo bối này thực sự nói nhớ cậu! Lục Bắc Trì cảm động, một tay bế cô bé lên!
“Bảo bối Tiểu Vũ, chú cũng nhớ cháu muốn chết!”
“Chú ơi, sao lâu như vậy mà chú không về? Ngày Tết cũng không về! Tiền mừng tuổi năm nay của người ta thiếu mất một phần rồi!” Lục Tiểu Vũ nhìn Lục Bắc Trì, nũng nịu hỏi.
“Chú bận mà! Chú trở về vì muốn đưa tiền mừng tuổi cho cháu đấy!” Nói xong, Lục Bắc Trì đặt Lục Tiểu Vũ xuống, vội vàng lấy bóp da ra và rút một vài tờ tiền trong bóp ra!
Lục Tiểu Vũ thực sự vô cùng kích động, cầm tiền mặt rồi chạy đi: “Lục Tiểu Cổn! Em có tiền rồi!”
Lục Bắc Trì bị bỏ rơi, vẻ mặt sửng sốt đứng lặng ở đó.
Chết tiệt, sao cậu lại có cảm giác bị cô nhóc nhỏ này lừa tiền?!
“Ấy, Trì Tử về rồi à!” Diệp Kiều vừa từ sân bên cạnh bước đến, nhìn thấy Lục Bắc Trì mặc thường phục mới trở về, cao giọng nói.
Thằng nhóc thối, may mắn là vào thời điểm mấu chốt chịu nghe lời cô! Nhìn thấy Lục Bắc Trì sống sờ sờ, Diệp Kiều rất vui.
“Chị dâu, lần này em cố tình trở về vì chị đấy, “bậc thầy tiên đoán”!” Lục Bắc Trì bước đến gần cô, cúi đầu, nhỏ giọng nói.
“Bậc thầy tiên đoán gì chứ? Cậu nói cái gì vậy! Mau vào nhà đi, bà nội nhắc chuyện tìm cháu dâu hoài đấy!” Diệp Kiều vừa nói vừa định đi vào phòng!