Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 626
Cập nhật lúc: 2024-11-03 21:13:23
Lượt xem: 0
Triệu Nghị Thần tuy không chịu tin tưởng bọn họ thật sự là một đôi, nhưng ngại khí thế của Dạ Thất và mặt mũi của mình, anh ta không tiện nói gì nữa, đứng dậy, phủi quần áo, lườm bọn họ một cái, ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c đi ra khỏi phòng nghỉ!
“Oa, Tiểu Hạ, quen bạn trai đẹp trai như thế từ lúc nào vậy?”. Y tá trưởng phá vỡ sự yên lặng, cười haha nói.
Các y tá bên cạnh nhìn anh chàng đẹp trai ấm áp khí phách vừa rồi vẫn còn ôm vai Hạ Hòa, ai cũng muốn cho mình một chục bạn trai như vậy!
Hạ Hòa hoàn hồn, khóe miệng cong lên tự nhiên: “Hơn một tháng rồi, anh ấy luôn ở nước ngoài, gần đây mới về”.
Cô thuận miệng nói dối, nào có biết hơn một tháng trước Dạ Thất ở đâu, trước đây bọn họ chỉ là quan hệ bác sĩ và bệnh nhân thôi, không lén lút liên lạc.
“Bác sĩ Tiểu Hạ, chúc mừng cô nha, thoát khỏi thằng khốn nạn, gặp được một anh chàng ấm áp!”. Một y tá trong đó bước tới và nói, đây là lời nói thật, có câu “chia tay rồi mới biết nhân phẩm”, cái tên họ Triệu vừa rồi khốn kiếp thật!
Lúc bọn họ chưa chia tay, thằng khốn đó đối xử với Hạ Hòa phải nói là vô cùng ân cần!
“Bác sĩ Tiểu Hạ, không giới thiệu với chúng tôi một chút sao?”. Một y tá khác lên tiếng.
Hạ Hòa nở nụ cười: “Anh ấy tên là Dạ Thất!”
“Không phải, tôi tên là Lục Chiến Kỳ!”. Dạ Thất nói.
Mọi người: “…”.
Ngay cả Hạ Hòa cũng không còn lời nào để nói, nghĩ thầm, nếu anh đã xây dựng hình tượng người tốt thì có tâm một xíu, phối hợp đến cùng có được không?
“Là thế này, trước đây anh ấy tên là Dạ Thất, sau này xảy ra một số biến cố, đổi tên thành Lục Chiến Kỳ. Trước đây là người miền nam, bây giờ là người thành phố J!”. Cô không thể làm gì khác hơn là lại bổ sung.
Đối mặt với những lời tự giới thiệu của các y tá, Dạ Thất trưng ra vẻ mặt “mặt lạnh ăn tiền”, trên mặt như thế viết năm chữ “người lạ chớ tới gần”.
“Bác sĩ Tiểu Hạ, bạn trai cô, có hơi lạnh lùng…”
“Tính anh ấy là như vậy đó, các cô đừng thấy lạ!”. Hạ Hòa cười haha đáp, nói xong, cô mượn cớ, nắm tay Dạ Thất kéo cậu ra khỏi phòng nghỉ.
Vừa mới ra khỏi phòng nghỉ, không bao lâu sau, Dạ Thất đã rút mạnh tay mình về, như thể trên người Hạ Hòa có độc vậy, cậu tránh rất xa, hư con rùa rụt đầu, ghét bỏ nhìn cô.
“Bên hồ Đại Minh, vừa rồi tôi chỉ giúp cô một chút thôi, không có ý gì khác, hy vọng cô đừng suy nghĩ nhiều!”. Vừa rồi còn có vẻ là một chàng trai ấm áp, bây giờ cậu đã vội vàng phủi sạch quan hệ với Hạ Hòa.
Những gì cậu nói cũng là thật, con người cậu có lòng hiệp nghĩa, gặp chuyện bất bình rút d.a.o tương trợ mà thôi! Lúc trước cũng vô tình nhìn thấy người đàn ông khốn kiếp kia, nhờ lòng hiếu kỳ thôi thúc, cậu tới xem một chút, không ngờ tên khốn này còn có mặt mũi đến quấy rầy Hạ Hòa!
Nhìn Hạ Hòa bây giờ, nghĩ lại đêm đó bị cô chà đạp, trong lòng cậu vẫn còn bực bội đây này!
“Tôi suy nghĩ nhiều cái gì?”. Hạ Hòa trong chiếc áo blouse trắng, đút hai tay vài túi áo, trên cổ đeo ống nghe, tóc dài búi thành cái bánh bao, khuôn mặt không son phấn, da thịt trắng nõn nhẵn nhụi, vô cùng mịn màng.
“Thì là đừng thật sự xem tôi là bạn trai cô! Gặp cô thật là xui xẻo!”. Dạ Thất thở phì phò nói, nói xong thì xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng cao lớn đẹp trai kia, Hạ Hòa không khỏi cong môi, người xui xẻo nhất chính là cô, nhưng đêm đó gặp phải cậu, dường như cũng không phải là xui xẻo nhất.
Điều xui xẻo nhất là, không gặp được cậu, cô bị Triệu Nghị Thần đưa vào khách sạn lên giường với khách hàng của anh ta!
Dạ Thất đi chưa được mấy bước thì gặp Lục đại ma vương, cho nên, vừa rồi anh nhất định đã biết cậu đi giúp Hạ Hòa rồi!
“Cha, chẳng qua là con không thích nhìn một người đàn ông ức h.i.ế.p một người phụ nữ một cách ghê tởm như thế thôi! Nên mới giúp cô ấy một tí!”. Dạ Thất rất sợ cha cậu hiểu lầm rồi thật sự cho người đến nhà họ Hạ cầu hôn, nên vội vàng giải thích.
Hai cha con không chênh lệch chiều cao nhiều lắm, vì Dạ Thất gầy nên trông có vẻ cao hơn cha cậu một chút, hai người đi kề vai nhau, Lục đại ma vương hiếm khi khen con trai một câu: “Biểu hiện vừa rồi, thế mới thật sự giống con trai của ta chứ!”
Tiêu Đề: Hôm nay ông nhỏ Thất sẽ khiến cô không trèo cao nổi!
Dạ Thất trưng vẻ mặt tổn thương, cau mày nói: “Nói như thể con không phải con trai của cha vậy! Con vốn dĩ là con của cha mà!”
“Thằng nhóc thúi, còn dám mạnh miệng!”. Lục đại ma vương vỗ lên vai cậu, nói: “Nếu con nhát gan, ông đây sẽ không nhận con làm con trai nữa!”
“Con đã nhập hộ khẩu vào nhà họ Lục rồi, cha không muốn nhận cũng phải nhận!”. Dạ Thất càng bạo gan phản bác, nói xong thì nhanh chân bước tới trước hai bước, kẻo bị đánh.
Lục Bắc Kiêu trừng mắt nhìn cậu một cái, cười thầm trong lòng.
DTV
Hai cha con cùng nhau đi chụp phim, chốc lát sau lại tới phòng khám bệnh, cho mẹ vợ tương lai của thằng nhóc nào đó xem ảnh chụp phim, xác định khớp xương bình phục không tệ, kiến nghị chân cậu vẫn cần nghỉ ngơi nhiều, chú ý giữ ấm.
Về đến nhà, Lục Bắc Kiêu nhắc đến chuyện gặp được Hạ Hòa ở bệnh viện, Dạ Thất còn tỏ vẻ không được tự nhiên, không cho anh nói.
“Con thề! Con không có một chút cảm giác nào với Hạ Hòa hết, con thật sự hy vọng là chưa từng gặp phải cô ta! Mọi người cũng đừng nhiều chuyện nữa! Cầu xin mọi người đấy!”. Dạ Thất trông bất lực lắm rồi.
“Rồi rồi rồi, chúng ta tôn trọng con, không nhiều chuyện nữa!”. Diệp Kiều vội vàng dỗ dành: “Tiểu Thất, nay là thế kỷ 21 rồi, không phải xã hội cũ nữa, chuyện nam nữ thật ra rất bình thường, nhưng bất kể là người của thời đại nào, lạm dụng quan hệ chắc chắn là sai, con chú ý giữ mình trong sạch! Chuyện lần trước xem như là một chuyện ngoài ý muốn đi!”
Cô kiên nhẫn khơi thông tư tưởng cho con trai.
Dạ Thất nghĩ thầm, nói thì dễ lắm!
Đêm đó cậu cũng muốn quên lắm chứ, nhưng lúc nào cũng sẽ nhớ lại, không quên được!
Cái cảm giác này đã đủ buồn bực rồi!
…
Trực ca đêm, 16 giờ liên tục không chợp mắt, trở lại ký túc xá, Hạ Hòa nằm lên giường là ngủ luôn. Cho dù lúc ngủ, cô cũng nằm mơ đủ thứ, trong mơ là từng khoảnh khắc mà cô và Triệu Nghị Thần đã từng ở bên nhau.
Bọn họ lớn lên trong cùng một viện, nhưng trước đây nhà họ Triệu không bằng nhà họ Hạ, cha mẹ của Triệu Nghị Thần đều xem như là phần tử trí thức, sau này cha Kỳ ra biển làm ăn, kinh doanh cũng tạm được, Triệu Nghị Thần cũng xem như là ông chủ nhỏ của một xí nghiệp rồi.
Từ nhỏ đến lớn, bọn họ như hình với bóng, là Kim Đồng Ngọc Nữ trong mắt mọi người, sau này khi trưởng thành, tự nhiên mà trở thành một đôi được người người hâm mộ.
Hạ Hòa nhớ rằng, lúc học cấp ba, Triệu Nghị Thần đối xử với cô là tốt nhất, lúc ấy cha cô còn sống, cũng chính là lúc đường làm quan rộng mở, nhà Triệu Nghị Thần làm nhà đất, cha đã phê duyệt một số mảnh đất cho nhà anh ta.
Năm thứ hai đại học, cha cô đột ngột qua đời vì bệnh tật, sấm sét giữa trời quang…
Mơ hết lần này đến lần khác, thấy được cha, cô ôm ông khóc ròng: “Cha, sao cha lại đi sớm như vậy? Cha, cha vừa đi một cái là cả thế giới cũng thay đổi theo…Cha xem, Triệu Nghị Thần trước đây đối xử với con như thế nào, bây giờ đối xử với con như thế nào?! Anh ta thế mà lại xem con như một món hàng, tặng cho khách hàng của anh ta!”
Khóc và khóc, cô cũng chợt thức dậy, đôi mắt ướt đẫm, nằm trên giường, đờ ra nhìn ván giường của tầng trên.
Thật ra cô nên cảm thấy may mắn là chưa kết hôn với cái tên cặn bã Triệu Nghị Thần kia, kịp thời ngăn chặn tai họa.
Nhưng, chuyện này đã đả kích cô rất lớn, hơn một tháng trôi qua, cô vẫn chưa thể nào thoát khỏi một cách triệt để, nhất là hơn một tháng qua Triệu Nghị Thần còn quấy rầy cô không dứt, quả thật khiến cô hoài nghi cuộc đời!
Điều khiến cô càng thêm hoài nghi cuộc đời là, vừa mới lấy điện thoại di động qua, mở QQ ra thì nhận được rất nhiều tin nhắn của cô bạn thân.
Khả Khả nói, lần trước trong một buổi tụ tập của người trong giới, Triệu Nghị Thần lại chửi bới cô, nói cô ngoại tình, tình một đêm với người con trai khác ngay trước mặt anh ta ở nước T, còn lừa đồng nghiệp của cô nói đó là bạn trai cô!
Khả Khả: Hạ Hạ, cậu định cứ để mặc cho tên khốn đó bịa đặt sao?
Khả Khả: Người trong giới đều tưởng cậu ngoại tình, đá anh ta đấy!
Ngay sau đó, cô lại thấy anh em tốt của Triệu Nghị Thần nhắn tới: Hạ Hạ, nghe nói em có bạn trai mới? Cuối tuần này sinh nhật anh, dẫn đến cho mọi người làm quen một chút nha!
Cái giọng khiêu khích không tin.
Hạ Hòa tức ngực, nhất thời không thể bộc phát ra được, cô rất muốn vạch trần bộ mặt thật của Triệu Nghị Thần trong nhóm, nhưng mà một là cô không có chứng cứ xác thực, hai là công khai chuyện đó ra chỉ sẽ khiến mình càng không chịu nổi trước mặt bạn bè thôi!
Không biết qua bao lâu, cô đang ngồi dựa vào tường, bình tĩnh lại, mở QQ ra, vào mục bạn bè, trong số mấy người chưa kết bạn, có một nick chữ phồn thể là “Thất”, chưa được xác nhận bạn bè, ghi chú viết: Bên hồ Đại Minh, cô đoán xem tôi là ai nào?
Đây là lúc trước khi Dạ Thất nằm viện, cậu có xin kết bạn QQ với cô, cũng không biết cậu làm thế nào mà biết được số QQ của cô, lúc đó cô không để ý đến cậu.
Không lựa chọn “chấp nhận” cũng không lựa chọn “từ chối”.
Lúc đó vừa nhìn cái đã biết là cậu.
Cũng chỉ có cậu mới gọi cô bằng biệt hiệu như thế thôi.
Cô nhấn “chấp nhận”, nhưng ngay sau đó hệ thống nhắc nhở, thông báo đã hết hạn.
Cô mở nick của cậu ra, thấy số QQ của cậu, cô ghi lại, sau đó chủ động kết bạn với cậu, ghi chú viết: Hạ Hòa.
Đêm hôm khuya khoắc, Dạ Thất vừa tắm xong trở về phòng ngủ, đúng lúc nghe thấy âm thanh nhắc nhở của QQ phát ra từ máy tính.
Lúc nhìn thấy thông báo Hạ Hòa gửi lời mời kết bạn đến, cậu sửng sốt, lúc trước cũng muốn kết bạn với cô, nhưng mà vẫn không được chấp nhận.
Hừ!
Lúc đó cậu kết bạn với cô, chẳng qua là muốn vào không gian của cô trộm đồ ăn mà thôi, đồ quỷ hẹp hòi đó không thèm chấp nhận cậu.
Cậu cũng không phải là loại người tùy tiện thêm bạn, sàng lọc lựa chọn nghiêm ngặt mới chọn trúng cô, cô thế mà lại không chịu chấp nhận cậu!
Bây giờ cũng biết chủ động kết bạn với cậu cơ đấy!
“Ồ…ngày xưa cô lờ tôi đi, hôm nay ông nhỏ Thất đây sẽ khiến cô không trèo cao nổi!”. Dạ Thất cầm con chuột, lẩm bẩm, hùng hổ bấm vào nút từ chối, không thèm viết cả tin nhắn từ chối.
Quan trọng nhất là, cô bây giờ đối với cậu mà nói là tránh không kịp!
Hạ Hòa ngồi dựa vào tường, nhìn thông báo từ chối của cậu, nhếch môi, cô lại gửi lời mời kết bạn, tin nhắn kết bạn ghi: Có việc muốn nhờ, xin chấp nhận!
Dạ Thất tiếp tục từ chối, tin nhắn từ chối ghi: Chắc chắn không có chuyện gì tốt!
Hạ Hòa tiếp tục gửi lời mời kết bạn: Đồ ăn trong nông trại của tôi năm phút nữa là chín, cậu có muốn tới trộm không?
!!!
Cô quả nhiên có trồng đồ ăn!
Thấy thế, Dạ Thất động lòng.
Thời buổi này chính là lúc nông trại QQ đang thịnh hành, là cái thời đại mà toàn dân đều chơi trộm đồ ăn!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-626.html.]
Nhưng mà, cậu vẫn nhấn từ chối: Được thôi, tôi trộm hết đồ ăn xong sẽ xóa cô, không xóa làm chó!
“Cái đồ chảnh chọe này!”. Hạ Hòa bị cậu chọc cười, vừa cười vừa lẩm bẩm, là nụ cười xuất phát từ đáy lòng.
Ba phút sau, Dạ Thất vẫn không thấy “bên hồ Đại Minh” gửi lời mời kết bạn đến, cậu nghĩ thầm, cô ta tức giận rồi phải không!?
Tức thì tức thôi!
Cậu cũng không phải kẻ chọc tức, không có nghĩa vụ giúp cô!
Nhưng trong lòng cậu luôn có một chút khó chịu, nếu Lục đại ma vương mà biết thì chắc chắn sẽ mắng cậu là hẹp hòi!
Vì vậy, làm đàn ông, cậu chủ động gửi lời mời kết bạn, đồng thời kiêu ngạo ghi chú: Rốt cuộc có cho tôi trộm đồ ăn không?!
Thấy cậu chủ động gửi tin nhắn đến, Hạ Hòa buồn cười lần nữa, nhanh chóng nhấn “chấn nhận”!
Việc trước tiên Dạ Thất làm khi được cô xác nhận bạn bè đó chính là đi trộm đồ ăn!
Sau khi đến nông trại của cô, rau củ quả đầy đất đã chín từ sớm, bị trộm quất sạch cả rồi, cậu căn bản không được trộm!
Ông nhỏ Thất: Lừa đảo! Vốn dĩ không có đồ ăn để trộm!
Hạ Hòa nhìn tin nhắn cậu gửi tới, không nhịn được cười…
…
Tiểu Hạ: Không có đồ ăn để trộm, còn không xóa tôi đi à?
Thất Cẩu: Gâu gâu gâu!
Tiêu Đề: Cô sẽ không thật sự bị cậu mắng đến mức đau buồn đấy chứ!?
Ngay sau đó, Dạ Thất gửi biểu tượng cảm xúc trong hệ thống QQ, d.a.o găm, người tiểu nhân, d.a.o phay, nhìn như một tiểu nhân tay trái cầm d.a.o găm tay phải cầm dai phay vậy. Thời đại này vẫn chưa có gói biểu tượng cảm xúc, chỉ có biểu tượng của hệ thống thôi, nếu không thì…nhất định cậu sẽ gửi cái biểu tượng cầm một thanh đao dài 40m cho xem!
Hạ Hòa không khỏi bật cười.
Ông nhỏ Thất: Kéo vào sổ đen!
Tiểu Hạ: Đừng đừng đừng, tôi đi khởi động máy tính, trồng lại, để cho cậu trộm, có được không?
Gửi xong Hạ Hòa mới nhận ra, cái giọng mình thế mà lại trông cứ như đang dụ dỗ cậu, hoàn toàn khác với thái độ đối xử với cậu lúc ở bệnh viện, lúc đó, cô chỉ biết quản lý cái tên bệnh nhân vô cùng không nghe lời này thôi!
Mà cô thật sự xuống giường, đến bên bàn, mở máy tính xách tay ra.
Dạ Thất đang muốn hạ quyết tâm tàn nhẫn kéo cô vào danh sách đen, thấy tin nhắn của cô thì sửng sốt, não tưởng tượng ra hình ảnh “bên hồ Đại Minh” lạnh lùng xa cách kéo lấy cánh tay cậu lắc lư lắc lư, dụ dỗ cậu.
Ế…!
Câu sợ đến mức run lên một cái, tránh cô ta còn không kịp đây này!
Kéo vào danh sách đen!
Chẳng qua vừa định ra tay thì bên tai lại vang lên giọng nói của Lục đại ma vương: Hèn nhát! Có phải là đàn ông không?!
Cậu đờ ra nhìn ảnh đại diện của Hạ Hòa, nickname QQ của cô chỉ có một chữ đơn giản: Hạ. Không có chữ ký gì cả, cấp bậc mới chỉ có bốn sao. Cậu thuận tay sửa lại biệt danh cho cô: Bên hồ Đại Minh. Tay run lên một cái, mở không gian của cô ra, không trang trí cái gì cả, tất cả đều là thứ có sẵn của hệ thống.
Không giống không gian của cậu, thường xuyên tìm mã trang trí, trang trí lòe loẹt, cái gì mà kim cương đỏ, kim cương xanh, kim cương vàng, kim cương hồng…sáng rực hết cả lên!
Có thể thấy được, con người bình thường của cô không được thú vị lắm.
Sau này Dạ Thất mới biết, Hạ Hòa là một sinh viên y khoa, suốt ngày học mệt như chó, làm gì rảnh mà để ý đến những thứ nhàm chán này.
Riêng cái chuyện mở nông trại thôi cô cũng bị bạn học và đồng nghiệp mời nhiều lần mới mở đấy.
Bên hồ Đại Minh: Tôi trồng lại hết rồi, tất cả đều là dâu tây, 20 phút là chín!
Để làm cậu vui lòng mà cô đã trồng toàn bộ là dâu tây.
Nhìn thấy hai chữ “dâu tây”, hai gò má Dạ Thất đột nhiên ửng hồng, nhớ lại đếm đó, người phụ nữ c.h.ế.t bầm này đã trồng trên cổ cậu rất nhiều “dâu tây”!
Rõ ràng cô là người đã hủy hoại sự trong sạch của cậu, thế mà cậu còn kết bạn với cô!
Ông nhỏ Thất: 20 phút sau, trộm xong hết sẽ xóa cô, không xóa làm chó!
Hạ Hòa mỉm cười, thằng nhóc này…!
Bên hồ Đại Minh: Tối thứ sáu này cậu có rảnh không? Triệu Nghị Thần nói với bạn bè là tôi ngoại tình, chửi bới tôi đủ thứ, lần này tôi muốn triệt để hủy diệt anh ta! Giúp tôi một lần đi, được chứ?
Gửi xong, cô lập tức đứng lên, đi tới tủ âm tường, lấy ra một gói mì ăn liền, thuần thục chế nước sôi, cuối cùng mở nĩa nhựa ra, bưng tới bên bàn máy tính.
Chỉ thấy Dạ Thất gửi tới vài tin nhắn.
Ông nhỏ Thất: Bên hồ Đại Minh, cô nói xem con mắt cô bị gì vậy? Sao lại yêu đương với một tên khốn kiếp như thế?! Cô là heo sao?!
Ông nhỏ Thất: Ban đầu tôi còn tưởng rằng cô rất thông minh!
Ông nhỏ Thất: Cô chính là heo!
Ông nhỏ Thất: Bên hồ Đại Minh? Bị tôi mắng khóc rồi à!? Cái tố chất tâm lý thế kia mà còn làm bác sĩ à!
Dạ Thất ngồi trước máy tính, người ngợm đã sớm chỉnh tề rồi, tóc cũng sắp khô rồi, nhưng mãi không chịu đi, thấy Hạ Hòa vẫn chưa trả lời, trong lòng cậu có chút bất an, nghĩ thầm, cô sẽ không thật sự bị cậu mắng đến mức đau buồn đấy chứ!?
Cậu luôn tức giận cô vì bị cô hủy hoại trong sạch, nhưng trong lòng cậu hiểu, cô bị bỏ thuốc nên mới như vậy, bị bạn trai xem như một món hàng hối lộ cho khách hàng, lại xảy ra quan hệ với cậu, mấy ngày nay chắc chắn bên hồ Đại Minh khó chịu trong lòng lắm!?
Cô hẳn là thấy uất ức hơn cậu nhỉ!
Cậu lại còn xát muối lên vết thương của cô!
Ông nhỏ Thất: Quỷ hẹp hòi! Tôi đồng ý giúp cậu được chưa?!
Tiêu Đề: Cô cũng có phải là cái gì của cậu đâu!
Hạ Hòa vừa mới ngồi xuống thì nhìn thấy tin nhắn mới nhất cậu gửi tới, không khỏi “hahaha”!
Cậu tưởng là cô bị cậu mắng mà buồn, còn dỗ dành cô, đồng ý giúp cô.
Vừa rồi cô còn sợ cậu không chịu đồng ý, đang nghĩ cách làm sao để thuyết phục cậu đây này!
Bên hồ Đại Minh: Tôi vừa đi ăn mì tôm, cậu chờ đó, tôi hỏi thời gian địa điểm cụ thể một chút.
Tiếng “thịch thịch thịch” vang lên, trái tim nhỏ bé của Dạ Thất nhảy nhót điên cuồng, thấy cô trả lời, cậu thế mà lại kích động vô cùng, nhưng thấy cô gửi tới một câu không mặn không nhạt, cậu lại ngơ mặt ra!
Tóm lại là cô ta có buồn không!
Giận!
Cậu thế mà lại dễ dàng đồng ý với cô như vậy!
Dạ Thất ảo não rút ra một điếu thuốc ngậm lên miệng, nhớ lại lúc nằm viện, người phụ nữ c.h.ế.t bầm này suốt ngày tới bắt cái chuyện cậu hút thuốc, cậu sửng sốt một chút, nhưng vẫn châm lửa!
Hừ! Càng muốn hút!
Cô cũng có phải là cái gì của cậu đâu!
Người anh em tốt kia của Triệu Nghị Thần tên là Cương Tử, cũng là một người bạn trong nhóm bọn họ, cô hỏi đối phương về thời gian địa điểm, còn nói là sẽ dẫn bạn trai đến.
Cương Tử trả lời thời gian địa điểm, cô lại trả lời Khả Khả.
Bây giờ, Triệu Nghị Thần chửi bới cô trước mặt bạn bè như thế nào, cô đã không còn cảm giác gì rồi, chỉ có chán ghét, chỉ muốn xé nát bộ mặt dối trá của anh ta!
Ông nhỏ Thất: Đây là lần cuối cùng, sau này nếu tôi mà còn giúp cô nữa thì tôi sẽ là chó!
Hạ Hòa cười cười, bưng mì tôm qua, mở nắp ra, cô đói quá rồi, vội vàng lấp đầy bụng, lại không tiện đánh chữ, thế là dứt khoát gọi video để nói chuyện.
Dạ Thất thấy cô gọi video tới thì hoảng hốt, vô thức muốn đi mặc quần áo, nhưng bên tai lại vang lên giọng nói ma quỷ kia, lập tức nhấn chấp nhận.
Đêm hôm khuya khoắc, cậu vừa mới tắm xong, cô vừa mới tỉnh ngủ, cậu đang để cơ thể trần truồng hút thuốc lá, cô nằm úp sấp trên bàn máy tính ăn mì tôm.
Cho dù hình ảnh không quá rõ ràng, nhưng khuôn mặt của chàng trai rất dễ nhìn, 360 độ không góc chết, vừa vặn có thể thấy bả vai, xương quai xanh…của cậu phơi bày ra ngoài…
Nhìn “bên hồ Đại Minh” trông như người không chịu khói lửa nhân gian đang ăn mì tôm trong video, Dạ Thất hơi há hốc mồm, nghĩ cô cũng đang nhìn mình, thế là vô thức dùng khăn tắm bao bọc kỹ càng tấm thân lồ lộ của mình, lại cảm thấy mình thật nhát gan!
Hạ Hòa là một bác sĩ, tố chất tâm lý rất tốt, gọi video với Dạ Thất như vậy, cô không thấy ngượng ngùng gì cả.
“Đêm hôm khuya khoắc ăn mì tôm, mập c.h.ế.t cô!”. Dạ Thất phá vỡ sự im lặng giữ hai người, ghét bỏ nói.
“Tôi trực ca đêm về, ngủ mấy tiếng, giờ mới tỉnh, bị đói!”. Cô thản nhiên trả lời, tiếp tục ăn.
“Cũng không biết đường mà nấu một tí, cho thêm cái trứng gà, xúc xích gì đó, không biết ăn chút nào!”. Dạ Thất lại ghét bỏ nói.
“Tôi không để ý việc ăn uống lắm. Đúng rồi, tôi vừa hỏi, thứ sáu này bảy rưỡi tối, Cashbox, chỗ gần sân vận động, thứ sáu trùng hợp tôi không trực!”. Cô ăn một miếng lớn, sau đí bình tĩnh nói.
“Cô định tiêu diệt tên khốn đó thế nào?”. Dạ Thất nghiêm túc hỏi.
“Sau khi trở về từ nước T, tôi nghe nói tên khốn kia đã sớm câu được một người phụ nữ, tôi vẫn không biết. Tôi đến tìm người phụ nữ đó để cho cô ta biết bộ mặt thật của Triệu Nghị Thần, nhưng mà cô ta nói cô ta không để bụng những chuyện này, cô ta xem tên khốn kia như con ch.ó cô ta nuôi. Trong nhóm chúng tôi không ai biết chuyện của Triệu Nghị Thần và cô gái kia, Triệu Nghị Thần ở trước mặt bọn họ vẫn là hình tượng một người bạn trai tốt đủ tiêu chuẩn, bây giờ bọn họ đều tưởng tôi ngoại tình, tôi có lỗi với anh ta”. Hạ Hòa nhìn camera, rất bình tĩnh nói.
Dạ Thất lại không bình tĩnh, tỏ vẻ phẫn hận và bất lực: “Hạ Hòa! Cô là heo à?! Trên đời này sao lại có thể có người phụ nữ ngu xuẩn như cô chứ?! Mắt cô bị gì thế?!”
Hạ Hòa lại cười, ăn một miếng mì lớn: “Đúng vậy, tôi ngu xuẩn. Bị anh ta lừa hơn mười mấy năm!”