Trọng Sinh Trừng Trị Ác Nữ Xuyên Sách - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-10-12 10:23:43
Lượt xem: 189
15
Chạng vạng ngày hôm sau, một chiếc kiệu nhỏ thần không biết quỷ không hay lẻn vào Đông cung.
Mà lúc này, một gã sai vặt cưỡi ngựa phi đến, nhanh chóng đến Kinh Trung tửu lâu tìm Thái tử điện hạ.
Hôm nay theo thông lệ, hắn thưởng thơ kết bạn.
Thái tử nghe gã sai vặt bẩm báo, gấp gáp như kiến bò trên chảo nóng, hỏi lại.
“Cái gì? Thái tử phi muốn tự sát?”
"Đúng vậy, Thái tử gia, ngài mau đi xem đi, chỉ sợ không kịp, Thái tử phi sẽ..."
Nghe được Thái tử phi xảy ra chuyện, hắn lập tức ra roi thúc ngựa chạy tới Đông cung.
Mới vừa vào Đông cung, đã nhìn thấy cảnh tượng ta mang theo vẻ mặt lo lắng canh giữ ở ngoài điện.
Nhìn thấy Thái tử, ta lập tức mừng rỡ, sau đó bảo hắn nhanh chóng đi cứu Thái tử phi.
“Sau khi Thái tử phi dùng bữa tối xong, lập tức đi Nam viện, nơi đó vừa xa vừa tối, nô tỳ muốn đi theo nhưng Thái tử phi không cho.”
“Không những thế, nàng còn đuổi hết hạ nhân của Nam viện đi, nói nếu không nghe thì sẽ trừng phạt bọn họ.”
"Có hạ nhân nói, sắc mặt Thái tử phi có vẻ hốt hoảng, chỉ sợ là muốn tự sát..."
Nghe xong lời của ta, Thái tử lập tức dẫn theo mấy hạ nhân chạy tới Nam viện.
Nhìn thấy ánh nến bên trong, Thái tử lập tức đạp cửa xông vào.
Nhưng khi hắn giơ ngọn đèn trong tay lên, kiểm tra Thái tử phi có ổn không.
Đập vào mắt lại là hình ảnh nàng cùng một nữ tử quần áo không chỉnh tề.
16
“Thái tử, chàng nghe ta giải thích!”
"Ngươi, ả tiện nhân này, hóa ra đã sớm gian dâm cùng kẻ khác, người này, lại còn là nữ nhân!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trong-sinh-trung-tri-ac-nu-xuyen-sach/chuong-10.html.]
“Không phải như vậy! Không phải như vậy! Chàng nghe ta giải thích! Ta......”
"Ta là thái tử, mắt thấy tức là thật, ngươi còn gì để giảo biện nữa? Ta đối xử với ngươi quá tốt, nên ngươi mới từng bước một khiêu chiến giới hạn chịu đựng của ta!"
“Không phải như vậy! Ta làm tất cả đều là vì chàng, Tạ Huyền Lễ! Nàng ấy là đang dạy ta lấy lòng phu quân...... Chuyện nam nữ mà thôi.”
"Ha ha, Thẩm Kiều, không ngờ ngươi lại như thế, nghĩ ra đủ loại lý do, thứ lý do vô lý này cũng có thể nói ra!”
Nhìn trên mặt Thái tử lộ ra vẻ lạnh lùng chưa từng thấy, Thẩm Kiều lần đầu tiên cảm thấy luống cuống.
Hoảng đến nỗi ngay cả Thái tử phi tự xưng như thế nào, cũng quên mất.
Chỉ thấy nàng ta gấp đến độ xoay quanh, giải thích hết lần này đến lần khác nhưng Thái tử lại không thèm nhìn nàng ta một cái.
Lúc này nàng ta mới nhớ ra, còn có một người là ta.
Nàng ta mặc thêm áo ngoài, trực tiếp lôi kéo vị tiểu nương tử kia đi tới trước mặt ta.
"Hồng Tụ ngươi nói mau, tất cả đều là chủ ý của ngươi, tiểu nương tử này cũng là người ngươi tìm đến!"
"Mau nói cho Thái tử biết, nếu không ta sẽ xong đời!"
Nhìn ánh mắt hốt hoảng của nàng ta, ta không nhanh không chậm mở miệng.
“Lời Thái tử phi nói, sao nô tỳ nghe không hiểu? Vị tiểu nương tử này, nô tỳ căn bản không quen biết nàng ấy.”
Nghe xong lời của ta, nàng ta lập tức nhào tới, hung hăng đánh ta một cái tát.
Nhìn m.á.u tươi nơi khóe miệng ta, trong mắt Thái tử Tạ Huyền Lễ loé lên một tia đau lòng.
Hai mắt Thẩm Kiều đỏ rực, hung hăng trừng mắt nhìn ta, xoay người quát vị nữ tử kia.
“Ngươi mau giải thích! Nói sai một chữ, ta nhất định c.h.é.m ngươi thành từng mảnh!”
Vị tiểu nương tử kia trao đổi ánh mắt với ta, lúc này chảy xuống vài giọt nước mắt.
Lập tức kéo chặt ống tay áo Thẩm Kiều, nức nở nói:
"A Kiều, là nàng nói nàng đã sớm chán ghét tất cả nam nhân trong thiên hạ, càng vạn phần chán ghét Thái tử, nói nếu không phải vì vị trí Thái tử phi, quyết sẽ không ở cạnh bên hắn, nàng đã quên sao?"
“Chẳng lẽ những lời lúc trước chúng ta thề non hẹn biển, tất cả đều là nàng gạt ta?”