Trọng Sinh Trừng Trị Ác Nữ Xuyên Sách - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-10-12 10:23:21
Lượt xem: 218
13
Ngày hôm sau, dường như không có gì thay đổi.
Chủ tử vẫn là chủ tử, nô tỳ vẫn là nô tỳ.
Bề ngoài vẫn như cũ.
Nhưng ta biết, trái tim Thái tử đã bị khoét ra một lỗ hổng.
Đêm hôm đó khi hắn sắp bước vào cảnh đẹp, ta liều mạng ngăn cản, thậm chí không tiếc lấy cái c.h.ế.t ép buộc.
Hắn liền đề nghị muốn phong ta làm trắc phi, để cho ta thuận theo nhưng ta uyển chuyển cự tuyệt.
Nhìn ánh mắt nghi hoặc của hắn, ta khoác tay lên cổ hắn.
“Điện hạ, nếu ta thành trắc phi của ngài, chỉ sợ rất nhanh sẽ âm dương cách biệt với ngài.”
"Nếu không phải là trắc phi của ngài, tuy rằng cũng sẽ c.h.ế.t nhưng tóm lại có thể sống thêm vài ngày, dù sao cũng phải chết, nô tỳ rất sợ..."
Nghe xong lời của ta, hắn đầu tiên là kinh ngạc, rất nhanh đã hiểu được ta đang ngầm châm chọc đến ai.
Giống như là trả thù, hắn hừ lạnh một tiếng, lấn người lên.
“Ta mới là thái tử, ta muốn nữ nhân nào, do ta định đoạt!”
“Nàng yên tâm, ta tuyệt sẽ không để nàng chết!”
Nghe xong lời của hắn, khóe miệng ta nổi lên một ý cười, sau đó không cự tuyệt nữa.
Làm hoa khôi, uyển chuyển như thế nào, nội tâm của ta tự nhiên là vô cùng quen thuộc.
Hắn lần đầu tiên hiểu được nếm một lần nhớ mãi không quên rốt cuộc là có ý gì.
Hắn cũng cảm nhận được, ong mật, không nên chỉ vì một đóa hoa mà dừng lại.
Thẩm Kiều, trận chiến này, ngươi tất bại không có gì phải nghi ngờ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trong-sinh-trung-tri-ac-nu-xuyen-sach/chuong-9.html.]
14
Sau đó, Thái tử vuốt ve gò má ta, mặt mày tràn đầy quyến luyến.
“Thì ra tâm ý tương hợp là loại cảm giác này, ta thật sự là còn nhiều điều muốn thử.”
Dưới sự khuyên bảo của ta, hắn vẫn coi ta như nô tỳ.
Chỉ là trong thư phòng, trong trà thất, sau hòn non bộ, thậm chí bên cạnh hồ sen gió đêm cao, khắp nơi đều lưu lại hồi ức không thể nói giữa ta và hắn.
Dần dần, hắn càng ỷ lại vào sự săn sóc dịu dàng chu đáo của ta, từ trong ra ngoài.
Mà đối với Thẩm Kiều tính tình bướng bỉnh, hắn càng không thể nhẫn nại.
Cho dù Thẩm Kiều vì hắn mà khổ học chuyện phong nguyệt đã lâu.
Nhưng sau khi ăn uống no đủ, còn là món ngon vật lạ, cần gì phải tìm thêm cơm?
Lại nói, đối viên minh châu ở phía trước, nàng ta chỉ là đồ bắt chước, chỉ khiến Thái tử nói ra một câu “Mệt mỏi”.
Rất nhanh, bất hoà giữa nàng ta và Thái tử càng ngày càng lớn.
Đầu tiên là tranh luận, sau đó lại là cãi vã, cuối cùng Thái tử ném đồ sứ đầy đất, phẩy tay áo bỏ đi.
Nhìn nàng ta nằm sấp trên giường gào khóc, trong mắt ta hiện lên một tia châm chọc.
Nhưng một giây sau, ta giả bộ ân cần, ôn nhu nhỏ nhẹ an ủi.
“Thái tử phi, gần đây chuyện triều chính làm Thái tử bận rộn, nghe nói Tây Bắc lại đang chiến loạn, nhất định là đang lo lắng cho quốc sự, Thái tử phi ngàn vạn lần đừng vì nhất thời không vui mà nảy sinh hiềm khích với Thái tử.”
"Thái tử phi cũng đừng quên, Hoàng hậu bên kia vẫn đang như hổ rình mồi, vạn nhất lúc này bắt Thái tử nạp mấy trắc phi, thế thì phải làm sao?"
Nghe xong lời của ta, lúc này nàng ta mới ngừng khóc, mở to hai mắt gật đầu.
"Nói có lý, bản cung ngàn vạn lần không thể phá hỏng đại sự! Hoàng hậu lão yêu bà kia quả nhiên là rất xấu!"
Ta liên tục gật đầu, lại châm thêm một mồi lửa.
"Đúng nha, hôm nay sinh hạ hoàng tự mới là chính đạo, ngày mai tiểu nương tử sẽ lại đến một chuyến cuối cùng, Thái tử phi nhất định phải nắm chắc cơ hội!"