Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRƯỜNG ANH TỤY NGỌC - Chương 5.1

Cập nhật lúc: 2024-06-03 19:37:33
Lượt xem: 1,491

Chương 5

Hôm qua vừa về đến nhà, ta đã nhận được thiệp mời từ phủ thừa tướng, lễ cập kê của Tống Liễu sẽ diễn ra sau năm ngày nữa.

Đến ngày dự tiệc, Tiêu Hạc Trọng với tư cách là phu nhân của ta, phải cùng ta đi.

Khi ở trong phủ, ta không bao giờ để hắn trang điểm, mặc y phục của nữ nhi.

Trên xe ngựa, nhìn thấy đôi khuyên tai của Tiêu Hạc Trọng và cây trâm trên đầu hắn, lòng ta bỗng dưng cảm thấy phiền muộn.

Những thứ này, vốn không nên xuất hiện trên người hắn.

Tiêu Hạc Trọng quay đầu lại, dịu dàng hỏi: "Hầu gia tâm trạng không tốt sao?"

Ta nhíu mày: "Đôi khuyên tai này không hợp với ngươi."

Tiêu Hạc Trọng đưa tay gần tai, nhẹ nhàng nói: "Nếu Hầu gia không thích, vậy ta sẽ tháo xuống."

Ta nắm lấy cổ tay hắn, gắt gỏng: "Cây trâm này ta thấy cũng phiền."

Tiêu Hạc Trọng không giận, đặt khuyên tai xuống, rồi định tháo cây trâm phức tạp trên đầu.

Lửa giận trong lòng ta như được thêm dầu.

Ta tiếp tục: "Nếu ta nói, ta thấy bộ y phục này của ngươi cũng rất chướng mắt, ngươi sẽ làm sao?"

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Tiêu Hạc Trọng lặng lẽ nhìn ta, hắn không biết mình đã làm gì khiến ta phiền lòng.

Chỉ là hắn cúi mắt xuống, ngón tay dài và thon, định tháo dây lưng.

Ý thức được mình đã nói gì, lòng ta chùng xuống, không thể không mắng mình, thật không ra gì!

Ta muốn thấy hắn phản kháng.

Nhưng ta đã quên, nếu hắn có thể phản kháng, sao hắn có thể xuất hiện trên giường của ta kia chứ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/truong-anh-tuy-ngoc/chuong-5-1.html.]

Ta giữ tay hắn lại, hối hận nói: "Là ta sai rồi, ta mất trí mới nghĩ đến việc ép buộc ngươi."

Nói xong, chỉ nghe một tiếng thở dài nhẹ:

"Hầu gia, những điều này đều là ta tự nguyện."

Ta ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hắn.

Không đợi ta nói thêm, tiếng ngựa hí vang, một tiểu đồng báo:

"Nguyên Y Hầu cùng phu nhân đến!"

Tiêu Hạc Trọng chỉnh lại y phục, ánh mắt lấp lánh như nước, vội nói: "Hầu gia không cần buồn, là ta nguyện ý."

Đôi khuyên tai đặt trên bàn, cuối cùng hắn cũng không đeo lại.

Nơi các nữ nhân ngồi khác với nơi nam nhân ngồi, vào phủ ta và Tiêu Hạc Trọng phải chia ra.

Ta không giỏi giao tiếp, đầu óc không đủ linh hoạt, không thể đấu lại đám người cáo già đó, uống vài chén rượu, ta lấy cớ rời khỏi, tìm một góc không người để hít thở.

Ta mệt mỏi xoa trán, không biết Tiêu Hạc Trọng bên kia thế nào, nghe nói sự tranh đấu giữa các nữ nhân không thua kém gì nam nhân.

Chắc là bên hắn cũng khó chịu.

Cảm thấy có gì đó chạm vào chân, ta cúi đầu nhìn, thấy một đứa trẻ ôm chân ta, sợ hãi nhìn ta.

Ta cúi xuống, nắm lấy khuôn mặt mềm mại của nó, hỏi: "Không tìm thấy cha mẹ à?"

Nước mắt ngập tràn trong mắt đứa bé: "Không phải, mẹ, mẹ đi mua kẹo cho ta rồi."

Ta bỗng nghĩ ra điều gì, buột miệng: "Kẹo à? Ha, mẹ ngươi không cần ngươi nữa rồi."

Nước mắt đứa bé tức khắc trào ra, khóc đỏ cả mặt cổ: "Không phải! Ngươi nói dối!"

Ta trợn to mắt, hoảng hốt.

Loading...