TRƯỜNG ANH TỤY NGỌC - Chương 4.2
Cập nhật lúc: 2024-06-03 19:36:44
Lượt xem: 1,373
Hắn nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm và dịu dàng:
"Hầu gia trong mắt ta, không còn như trước nữa."
Ta nhắc lại lời hắn đã nói, không thay đổi một từ nào:
"Có gì khác biệt sao?"
"Hầu gia có nghe qua, nhìn xương biết người không?"
Ta không chỉ nghe qua, mà còn từng trải qua.
Hồi nhỏ cha ta bế ta, gặp một đạo sĩ.
Đạo sĩ chỉ cần bóp tay ta, liền nói với cha ta:
"Lệnh lang cốt cách kinh kỳ."
Cha ta vui mừng, lấy ra năm mươi lượng bạc từ trong túi.
Đạo sĩ tiếp tục nói: "Sau này nhất định sẽ gả cho một người tốt."
Cha ta không nói hai lời, liền đánh đạo sĩ kia.
Cuối cùng, năm mươi lượng bạc đó trở thành tiền bồi thường cho đạo sĩ.
Ta chớp chớp mắt: "Chẳng lẽ, ngươi biết?"
Ta lặng lẽ giấu tay ra sau lưng.
Hắn gật đầu: "Khi hầu gia kéo tay ta rời khỏi Tiêu gia, ta đã cảm nhận được."
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Tim ta đập thình thịch, không khỏi nín thở:
"Cảm nhận được điều gì?"
Hắn mở miệng nói nhẹ, trong mắt hiện lên ánh sáng lấp lánh:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/truong-anh-tuy-ngoc/chuong-4-2.html.]
"Hầu gia cốt cách kinh kỳ..."
Ta nhìn đôi môi mỏng của hắn mở ra khép lại, nuốt một ngụm nước bọt.
Tiêu Hạc Trọng dừng lại một chút, miệng nở nụ cười:
"Chắc chắn là người có thể làm nên đại sự."
Ta suýt bị nghẹn, lau mồ hôi trên trán, lòng từ cổ họng rơi xuống chân, yên tâm đến mức không thể yên tâm hơn.
Nhìn xương biết người, Tiêu Hạc Trọng học nghệ chưa tinh thông lắm.
Quỳ đến nửa đêm, ta trực tiếp quỳ mà ngủ thiếp đi.
Điều này cũng không phải là việc khó, đôi khi hành quân ba ngày không chợp mắt, ta cũng có thể đứng mà ngủ, tỉnh dậy là đi ngay.
Nhưng sáng vừa mở mắt, ta đã nằm trên chiếc giường xa cách đã lâu.
Ta giật mình, sờ soạng quần áo trên người không bị động đến, mới thở phào nhẹ nhõm.
Đứng dậy liền thấy Tiêu Hạc Trọng co ro trên chiếc giường nhỏ.
Như có cảm giác, người trên giường chậm rãi mở mắt.
Tiêu Hạc Trọng chống nửa người dậy, mái tóc đen mượt rơi xuống cổ áo rộng mở, áo lót lỏng lẻo treo trên người.
Hắn nhìn ta cười: "Hầu gia ngủ ngon không?"
Có lẽ vừa tỉnh dậy, giọng hắn lười biếng, âm cuối nhẹ nhàng như vuốt ve tai, khiến người nghe đỏ mặt.
Ta lập tức chui vào chăn.
Ta coi như đã hiểu được thế nào là "phóng hỏa hí chư hầu*."
(*) Để thấy nụ cười của Bao Tự, Chu U vương nghe theo một nịnh thần, đốt lửa trên đài để lừa triệu chư hầu chạy đến. Trò đùa này đã gây ra họa mất Cảo Kinh khi quân Khuyển Nhung thực sự chiếm đánh. Nhà chu bắt đầu suy yếu từ đây. Điển tích nổi tiếng này gọi là Phóng hỏa hí chư hầu (烽火戲諸侯).
Chỉ cần Tiêu Hạc Trọng cười một cái như vừa rồi, đừng nói là đốt phong hỏa, hắn đốt ta ta cũng vui lòng.