Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trường Ly Tương Phùng - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-07-17 01:06:11
Lượt xem: 1,222

Hôm nay là ngày Tiết Bình Tín vinh quy bái tổ, ta dậy thật sớm, mặc áo lễ phục cáo mệnh phu nhân, cùng Tiết lão phu nhân đứng ở cửa chính chờ chàng tiếp chỉ hồi phủ. Trên mặt Tiết lão phu nhân mang theo ý cười đã lâu không thấy, nửa năm nay con trai bà chinh chiến sa trường, phần lớn thời gian bà đều lạnh nhạt với ta.

Lúc Tiết Bình Tín diện kiến hoàng thượng trời còn chưa sáng, giờ đã quá trưa, vẫn chưa thấy bóng dáng chàng đâu.

Chờ đến tận khi hoàng hôn buông xuống, Tiết Bình Tín mới từ trong cung trở về. Phía sau có vài vị phó tướng đi theo, Tiết Bình Tín cao lớn vạm vỡ, bóng lưng in dưới ánh chiều tà trông thật đẹp. Chàng xuống ngựa sải bước đi tới, mỗi một bước chân đều khiến ta nhớ lại hồi mới gặp chàng.

Anan

Thiếu niên mặc áo trắng cưỡi tuấn mã, dương cung b.ắ.n tên giành được giải nhất, không biết đã b.ắ.n trúng trái tim bao nhiêu thiếu nữ. Mà trong số những thiếu nữ ấy, may mắn nhất chính là ta, khi biết mình được gả cho chàng, ta vui đến mấy ngày liền không ngủ được. Thiếu niên sáng ngời như vậy, ai có thể không thích?

"Mẫu thân, con trai đã về." Tiết Bình Tín quỳ rạp xuống đất, cung kính hành lễ với Tiết lão phu nhân. Giọng nói vang dội đầy khí phách kéo ta về hiện thực. Ta nhìn chàng, dịu dàng hỏi: "Tướng quân, mọi chuyện đều thuận lợi chứ?"

Chàng liếc nhìn ta, không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. "Ta muốn ở cùng mẫu thân trò chuyện một lát, nàng về trước đi."

Trong viện đã bày biện xong tiệc rượu, ca múa, hí đài, khắp nơi đều là khách khứa, chàng lại để ta về trước. Ta cố gắng nặn ra một nụ cười: "Vâng, vậy thiếp xin phép về viện của chúng ta chờ tướng quân."

Đêm đó, ta trở thành trò cười cho cả kinh thành. Nhưng ta không để tâm, dù sao cũng không phải lần đầu tiên, đêm tân hôn, chàng say mèm trên bàn rượu cũng không muốn về tân phòng, ta đã trở thành trò cười lớn rồi.

Chỉ là khác với lúc mới thành thân, ta sẽ không vì những chuyện này mà thức trắng đêm khóc lóc, đêm nay ta ngủ rất ngon.

Lúc tỉnh lại, Nguyên Bảo đã ở bên giường hầu hạ. "Tiểu thư, tướng quân tối qua nghỉ ở viện Ngô Đồng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/truong-ly-tuong-phung/chuong-1.html.]

Nguyên Bảo là nha hoàn từ nhỏ đã theo ta, đọc sách viết chữ tính sổ đều là ta tự tay dạy dỗ.

"Viện Ngô Đồng không phải đã bỏ hoang từ lâu rồi sao?" Ta có chút nghi hoặc. Bình thường chàng không muốn gặp ta đều ở trong thư phòng.

"Tướng quân tối qua dùng sáu chiếc kiệu rước về một nữ nhân, cho người ta dọn dẹp viện Ngô Đồng suốt đêm, rồi ở lại đó." Trong giọng nói của Nguyên Bảo mang theo chút phẫn nộ.

Đây là lần đầu tiên Tiết Bình Tín dẫn nữ nhân khác về nhà.

"Không sao, thế này chẳng phải tốt sao, ta cũng không cần phải nghĩ lý do hòa li nữa." Ta cười khẽ.

"Tiểu thư, người đã suy nghĩ kỹ chưa? Chúng ta thật sự muốn hòa li sao? Lão gia đã tốn bao nhiêu tâm tư mới gả tiểu thư vào tướng quân phủ..." Nguyên Bảo nhỏ giọng nói.

"Nữ nhi nhà họ Lục chúng ta đều có cốt khí, không hòa li chẳng lẽ chờ hắn ruồng bỏ ta sao? Việc hưu thê là tuyệt đối không thể nào xảy ra. Nhắm mắt làm ngơ, sống tạm bợ nhìn sắc mặt người khác, chẳng khác nào sống góa bụa?" Ta vừa thay y phục vừa nói.

Nguyên Bảo vẫn muốn khuyên ta: "Tướng quân hiện giờ đã thắng trận trở về, sau này e là sẽ càng thêm kiêu ngạo..."

"Chuyện đó không liên quan đến chúng ta. Hắn chưa từng yêu ta, cũng chưa từng cười với ta, chẳng lẽ tiểu thư nhà ngươi phải chịu đựng để bị người ta chà đạp như vậy sao? Ngày hôm qua nếu hắn có thể đối xử tốt với ta một chút, trước mặt mọi người cho ta ba phần mặt mũi, có lẽ ta còn suy nghĩ thêm." Ta nhớ tới ánh mắt xem kịch vui của đám người trong tộc ngày hôm qua, lửa giận bốc lên.

"Tiểu thư của chúng ta rất đáng yêu mà, lão gia từ nhỏ đã nâng niu nuôi lớn. Đúng vậy, không thể chịu đựng uất ức này nữa. Lão gia ban đầu muốn gả tiểu thư vào đây, là vì gia thế tốt địa vị cao, cũng là vì muốn tiểu thư có cuộc sống tốt đẹp. Bây giờ lại thành ra thế này, nếu lão gia còn sống, nhất định sẽ ủng hộ tiểu thư hòa li." Nhắc tới phụ thân đã khuất của ta, Nguyên Bảo nhịn không được rơi lệ.

"Được rồi, đừng khóc nữa, tiếp theo chúng ta sẽ giải quyết chuyện hòa li cho xong, sau này tiểu thư dẫn ngươi đi ăn sung mặc sướng, nhà họ Lục chúng ta nhiều cửa hàng như vậy, không sợ gì cả." Ngô nắm lấy khuôn mặt mũm mĩm của Nguyên Bảo, an ủi nàng.

Loading...