Trường Ly Tương Phùng - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-07-17 08:06:13
Lượt xem: 1,181
Dù thế nào, hiện tại ta vẫn chưa hòa li, vẫn phải giả vờ một chút.
Lúc ta đến viện của Tiết lão phu nhân, liền nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng cười của nữ tử trẻ tuổi, thanh thúy như tiếng chuông bạc.
Sau khi ta vén rèm cửa bước vào, liền nhìn thấy bên cạnh Tiết lão phu nhân ngồi một nữ tử mắt phượng mày liễu, ước chừng mười tám mười chín tuổi, đang cầm thìa múc canh cho Tiết lão phu nhân, đối diện nàng là Tiết Bình Tín, trên mặt là vẻ yêu chiều nhìn nàng ta.
Ta hành lễ như không nhìn thấy nàng ta, sau đó ngồi xuống đối diện Tiết lão phu nhân, một chiếc bàn tròn nhỏ chen chúc đầy người. Nữ tử kia liếc nhìn ta một cái, liền đứng dậy hành lễ với ta: "Vãn Vãn bái kiến phu nhân." Nói sáu chữ mà lại thở dốc hai lần, yếu đuối đến mức khiến ta muốn lập tức mời đại phu cho nàng ta.
"Vãn Vãn, mau đứng dậy, con đang mang thai đấy, cẩn thận một chút." Tiết lão phu nhân lo lắng nói, ánh mắt lại liếc nhìn ta.
Hóa ra đã mang thai rồi, trách không được mới vào phủ ngày thứ hai đã có thể hầu hạ lão phu nhân. Bất quá ta cũng thấy Tiết lão phu nhân này thật là, con trai bà một năm cũng khó mà chạm vào ta một lần, có liếc ta thêm mấy cái cũng vô dụng, ta đâu thể nào tự nhiên mà có thai được.
Nữ tử được gọi là Vãn Vãn kia dịu dàng nói: "Lễ nghĩa sao lại không thể không chu toàn được, sau này phải được phu nhân gật đầu uống chén trà của thiếp, thiếp mới xem như danh chính ngôn thuận, không bị người ta dị nghị."
Ta thản nhiên húp một ngụm cháo, trong lòng thầm bội phục tiểu nha đầu này, hai câu nói liền giục giã Tiết Bình Tín cho danh phận.
Tiết Bình Tín gắp một miếng thịt vịt nướng cho Vãn Vãn: "Nàng không cần phải kính trà cho nàng ta, hôm nay mẫu thân cũng ở đây, con muốn dùng lễ nghi của bình thê để cưới Vãn Vãn. Dù sao thì đứa bé trong bụng nàng ấy cũng là con đầu lòng của con."
So với ta lúc nào cũng giữ lễ nghi, thì tính cách hiểu chuyện biết làm nũng của Vãn Vãn dường như được lão phu nhân yêu thích hơn, bà không chút do dự liền đáp ứng.
"Cho dù là bình thê, cũng phải kính trà. Có thể không tôn trọng ta, nhưng không thể không tôn trọng triều đình, dù sao ta cũng là cáo mệnh phu nhân tam phẩm." Ta húp một ngụm canh gà tổ yến, thản nhiên nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/truong-ly-tuong-phung/chuong-2.html.]
Tiết Bình Tín hừ lạnh một tiếng: "Cáo mệnh của nàng, đó cũng là ta liều mạng trên chiến trường đổi lấy."
"Lời này, chàng tự mình đến nói với Lễ bộ đi." Ta lạnh lùng đáp trả.
"Tướng quân, phu nhân nói đúng, Vãn Vãn xuất thân thấp hèn, có thể bầu bạn bên cạnh tướng quân đã là mãn nguyện lắm rồi. Cho dù là bình thê hay thiếp thất, dù chỉ là một nha hoàn thông phòng, Vãn Vãn đều cam tâm tình nguyện." Nói xong, nàng ta còn rưng rưng nước mắt.
Tiết Bình Tín lập tức đứng dậy đi đến bên cạnh nàng ta, lau đi hai giọt nước mắt kia: "Nàng yên tâm, ta sẽ không để nàng phải chịu ấm ức đâu."
Bữa sáng hôm nay ta ăn rất ngon miệng, Tiết Bình Tín thật sự rất quan tâm nữ nhân kia, xem ra chuyện hòa li sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Lúc bọn họ chuẩn bị xong xuôi, ta liền đề cập chuyện hòa li với Tiết Bình Tín: "Nàng ta xuất thân lai lịch không rõ, ta không thể nào ở chung một mái nhà được. Hoặc là chúng ta hòa li, chàng cưới nàng ta làm chính thê. Hoặc là, nàng ta chỉ có thể làm thiếp, mỗi ngày phải hành lễ thỉnh an ta."
Tiết Bình Tín vừa luyện công xong, nhìn ta không nói gì, ngược lại từng bước từng bước tiến lại gần, ép ta đến mức lưng dựa vào tường, mới trầm giọng nói: "Nhà họ Lục các ngươi, đã khiến ta mất hết mặt mũi. Muốn hòa li, hừ, nằm mơ đi. Đã như vậy, ta sẽ cưới Vãn Vãn làm quý thiếp, nàng ta không giống nàng, tâm cơ thâm sâu, vì một cái ghế tướng quân phu nhân mà bày mưu tính kế, nàng ta chỉ muốn ở bên cạnh ta thôi."
Anan
Lúc Tiết Bình Tín nói chuyện, hơi thở nóng rực phả vào mặt ta từng đợt từng đợt, ta nhịn không được có chút mê muội, đã bao lâu rồi ta không được ở gần chàng như vậy.
"Cho dù là quý thiếp, thì Vãn Vãn cũng không phải là người mà nàng có thể so sánh. Nàng không phải muốn làm tướng quân phu nhân sao, vậy thì ngoan ngoãn làm cho tốt cả đời đi."
Cuối cùng Tiết Bình Tín cũng cưới Vãn Vãn làm quý thiếp, nhưng lại cho nàng ta đủ mặt mũi, thanh thế còn lớn hơn cả lúc cưới ta - một chính thê phu nhân năm xưa. Từ sau khi cưới Vãn Vãn vào phủ, Tiết Bình Tín mỗi ngày trừ lúc lên triều, trò chuyện với lão phu nhân, thì hầu như đều ở bên cạnh Vãn Vãn.
Bất quá ta cũng không vội, Tiết gia mẫu tử ghét ta như vậy, sớm muộn gì cũng có cơ hội hòa li. Trước đó, ta cần phải kiếm nhiều tiền, dù sao thì tiền một khi đã vào túi ta, sẽ mãi mãi là của ta.