Trường Mẫu Giáo Kinh Dị - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-03-13 14:51:14
Lượt xem: 460
Vừa ký tên xong, vẻ mặt của trợ lý Vương không còn che giấu nữa. Khuôn mặt vốn còn trẻ trung của cô ta nhanh chóng lão hóa, mái tóc đen dài mượt mà cũng chớp mắt bạc trắng. Trong nháy mắt, người phụ nữ tuổi xuân phơi phới biến thành bà lão.
"Hahaha, tuyệt vời, một tháng, thời hạn một tháng, giờ đây tôi cuối cùng cũng có thể rời khỏi đây rồi!"
Khuôn mặt già nua của trợ lý Vương hiện lên vẻ bi thương xen lẫn hân hoan, hai cảm xúc liên tục thay đổi.
Ngay sau đó, bà ta lao về phía cổng trường mẫu giáo, thân hình già nua không hề cản trở bước chân bà hướng về thế giới bên ngoài.
Nhưng ngay khi bà ta chạm tay vào cánh cổng, một luồng ánh sáng đen bao lấy bà ta, chỉ trong khoảnh khắc, ánh sáng đen tan biến, đồng thời, thân hình bà ta cũng tan biến không dấu vết.
Như thể chưa từng có người này trên đời!
Tôi yên lặng nhìn tất cả.
Chỉ trong một tháng, có thể khiến một người phụ nữ tuổi xuân phơi phới có sự thay đổi lớn như vậy, trường mẫu giáo này thực sự đã khơi gợi sự tò mò của tôi.
Trước khi tôi bước vào trường mẫu giáo, nhìn từ bên ngoài, trường này có vẻ ngoài cao cấp, sang trọng và đẳng cấp. Nhưng sau khi bước vào, tôi mới phát hiện ra phong cách bên trong lại vô cùng tối tăm.
Mỗi lớp học đều sử dụng hai màu đen và đỏ đậm để trang trí, bước vào trong, cảm giác vô cùng quái gở.
Rõ ràng là ban ngày, nhưng toàn bộ trường mẫu giáo lại không có một bóng người!
Chỉ có tiếng bước chân của tôi vang vọng không ngừng.
Đi đến một lớp học nhỏ, đột nhiên tiếng trẻ em vui chơi truyền đến từ bên trong.
Nhưng nhìn qua lớp kính trên cửa, bên trong không hề có ai.
Ảo giác ư?
Tôi không thèm quan tâm, đột ngột đưa tay đẩy cửa, nhưng ngay khi tay tôi chạm vào tay nắm cửa, quy định của trường mà tôi đã lướt qua trước đó bất chợt hiện lên trong tâm trí tôi.
Điều 525: Khi trẻ em đang chơi đùa, vui lòng không làm phiền, nếu không, bạn sẽ bị buộc phải tham gia trò chơi tuổi thơ với chúng!
Chơi trò chơi?
Tuyệt vời!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/truong-mau-giao-kinh-di/chuong-2.html.]
Tôi háo hức đẩy cửa bước vào.
“Cô Ly ơi, cô muốn chơi trốn tìm với chúng em sao?”
Cánh cửa mở ra, căn phòng học vốn dĩ trống trải bỗng chốc xuất hiện hơn tám đứa trẻ ba tuổi.
Bốn trai bốn gái, đứa nào cũng xinh xắn, đáng yêu.
Chỉ có điều, khuôn mặt của chúng hơi tái nhợt, và đôi môi thì đỏ tươi một cách kỳ lạ.
"Đúng vậy, chơi trốn tìm sao có thể thiếu cô được chứ?"
Tôi háo hức muốn tham gia. Nhớ năm xưa, tôi chính là cao thủ chơi trốn tìm, suốt một trăm năm, không ai có thể tìm được tôi.
"Cô Ly ơi, nhìn thấy chúng em, cô không sợ sao?"
"Đúng vậy cô Ly, cô nhìn đi, chúng em có thể bay được!"
"Cô Ly ơi, chúng em còn có thể dùng lưỡi l.i.ế.m tai mình nữa này!"
Tôi yên lặng nhìn đứa trẻ thè cái lưỡi dài ngoằn ra l.i.ế.m chính lỗ tai nó. Nếu như thế này thì tôi cũng có thể làm được.
Tôi đang do dự có nên làm mẫu cho bọn chúng cách thức l.i.ế.m chỗ tai chính xác hay không thì một đứa khác đã chen ngang:
"Nhìn con đi, con có thể nào hai tròng mắt mình nè cô giáo Ly.”
Có tới khoảng mười đứa trẻ thấp bé còn chưa cao tới đầu gối tôi lao tới vây tôi ở giữa. Có mọt bé gái ầm trong tay hai con ngươi đen thui nhòa tới muốn áp vào mắt tôi.
Tôi nhìn qua một cái, đây chẳng phải là con ngươi của trợ lý Vương kia sao?
Tôi cười gian xảo, cướp lấy hai con ngươi kia rồi nói: “Cái này ăn không ngon đâu. Để cô giáo chơi trò chơi với mấy đứa nhé?”
Oa~oa~oa~
Đứa bé gai bị tôi cướp lấy con ngươi ngoác to miệng khóc lớn, âm thanh hiển nhiên vô cùng chói tai.
"Câm miệng, không được khóc!"
"Cô giáo, cô có muốn cùng chúng tôi chơi trò truy lùng ẩn mình không?"