Trường Mẫu Giáo Kinh Dị - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-03-13 19:29:03
Lượt xem: 527
Nhìn thấy vẻ hung dữ và hành động bất thường của tôi, tám đứa trẻ dường như nhận ra điều gì đó, những thân hình nhỏ bé vô thức lùi lại một chút.
Thấy vậy, tôi vội vàng dịu giọng: "Các em không muốn chơi trò chơi với cô Ly sao? Nhanh bắt đầu đi, cô Ly nóng lòng muốn chơi lắm rồi!"
Tám đứa trẻ nhìn nhau, lẩm bẩm trao đổi điều gì đó mà tôi không hiểu.
Tôi sắp hết kiên nhẫn, đành chủ động tấn công: "Các em không thích chơi trốn tìm sao? Chúng ta chơi trò đó đi!"
"Tốt, tốt, chơi trốn tìm!"
Tám đứa trẻ đồng thanh đáp lời.
Trong đó, cô bé bị tôi cướp đi hai hòn bi đen, đôi mắt to tròn đảo liên tục như bánh xe.
"Cô Ly ơi, nhưng lần này chơi trốn tìm khác biệt, chúng em sẽ trốn, cô đi tìm, và cô phải tìm đủ tất cả chúng em trong vòng ba mươi phút, nếu không tìm được, cô phải đền cho em hai quả nho tươi."
Muốn lấy mắt của tôi?
Còn phải xem các em có bản lĩnh đó hay không!
Tôi nén lại sự phấn khích trong lòng, gật đầu đồng ý: "Được thôi, vậy các em mau trốn đi!"
Vừa dứt lời, trước mắt tôi tối sầm lại, tiếng cười khúc khích ma quái của bọn trẻ vang lên khắp nơi.
【Điều 612: Khi bạn đáp ứng yêu cầu của trẻ em, hãy cố gắng hết sức, nếu không, bạn sẽ vĩnh viễn mất đi một bộ phận trên cơ thể!】
Vui thật sự!
Có thể che được tầm nhìn của tôi.
Nhưng mà, nhắc lại quy tắc, ta đây sẽ không giấu!
Bốn góc trong ồng học đồng thanh vang lên tiếng đếm ngược.
Tôi vui vẻ nhìn bọn chúng ở bốn góc đang ra sức dùng quỷ khí quấn quanh người mình để ẩn nấp.
Thật là ngây thơ!
Cô bé kia bỗng nhiên móc hai mắt mình xuống, sau đó vì không nhìn thấy nên là đ.â.m đầu vào tủ.
Tôi chán nản mà bật cười thành tiếng.
Cô bé lập tức nâng cao mắt trống rỗng lên nhìn chằm chằm tôi.
Nhìn tôi làm gì? Còn nhìn tôi nữa cẩn thận tôi lấy mắt của em đấy.
Tôi mới đưa tay lên một cái đã dọa cho cô bé sợ mất mật. Nó ra sức giữ lấy hai tròng mắt khư khư, giống như là sợ bị tôi lấy mất vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/truong-mau-giao-kinh-di/chuong-3.html.]
Xem ra cô bé này rất quý trọng đôi mắt của mình. Được thôi, vậy tôi sẽ thương tình mà không lấy của nó.
Đếm ngược kết thúc, tầm nhìn của tôi trở lại bình thường!
Bỗng nhiên, một chiếc đồng hồ đếm ngược màu đỏ sẫm, to và đậm xuất hiện trên đỉnh đầu tôi.
Tiếng tích tắc vang lên không ngừng!
Ba mươi phút đã bắt đầu đếm ngược.
Lớp học không một bóng người, căn phòng vốn sáng sủa giờ đây cũng đã tối mịt.
【Điều 56: Không được làm hỏng tài liệu của trường.】
【Điều 57: Đồ chơi trong lớp học dành cho trẻ mẫu giáo, người lớn không được đụng vào.】
【Điều 103: Khi xuất hiện vật liệu đặc biệt trong khu vực lớp học, vui lòng ghi chép cẩn thận, không được tự ý xử lý.】
Tôi thong dong đi dạo trong lớp học, liên tiếp ba điều luật hiện lên trong đầu tôi.
Còn chơi thế nào được đây?
Tôi nhìn lướt qua lớp học, những viên gạch xây nhà trong khu vực xây dựng, những vật liệu tìm kiếm ngũ quan trong khu vực phát triển trí tuệ, những vật liệu bộ dụng cụ đánh răng trong khu vực khoa học.
Rất tốt, quả nhiên đều là vật liệu trên người bọn trẻ con.
Bị ràng buộc bởi luật lệ, những vật liệu đặc biệt trà trộn này tôi không những không được đụng vào mà còn phải ghi chép cẩn thận.
Ha, đây thực sự là không cho người ta đường sống.
Đã vậy, vậy thì chỉ còn cách dọn dẹp bữa tối sớm thôi!
Tôi mang theo ý đồ xấu xa đi về phía nhà vệ sinh.
"Con đàn bà này sao lại không sợ hãi gì cả?"
"Có phải nó bị bệnh không?"
"Đúng vậy, tôi nghe nói có những người mắc bệnh thần kinh như vậy, vô cùng gan dạ, không sợ gì cả!"
"Tôi hơi sợ, lỡ như nó thực sự là người mắc bệnh thần kinh, ăn hết nho đen của tôi thì phải làm sao?"
Tiếng trò chuyện léo nhéo truyền đến từ nhà vệ sinh, nhỏ đến mức khó nghe, nhưng vẫn bị tôi thu vào tai.
Tôi nở một nụ cười tà mị, cố ý bước chậm lại, từng bước từng bước tiến đến gần nhà vệ sinh.
"Lỗi Lỗi, nó, nó đi về phía chúng ta, phải làm sao?"
"Đừng nhúc nhích, nó sẽ không phát hiện ra chúng ta đâu!"
"Cùng lắm thì, chúng ta dọa c.h.ế.t nó, yên tâm, tôi nhất định sẽ cho cậu ăn nho đen tươi."
Nhỏ xíu như vậy đã biết bắt nạt người độc thân, người độc thân đáng bị bắt nạt hay sao chứ?