Trường Mẫu Giáo Kinh Dị - Chương cuối
Cập nhật lúc: 2024-03-14 22:56:02
Lượt xem: 686
Quả nhiên là đây!
Tôi nhanh chóng di chuyển, đi đến mới phát hiện đây hoá ra là một nhà kho。
Kho của nhà trẻ thường là nơi để đặt nhiều loại đồ chơi và dụng cụ.
Nhưng ở đây rõ ràng là khác.
Tôi đẩy cửa ra, một mùi tanh nồng nặc đến khó chịu xộc vào mũi.
"Hắt xì!"
Tôi hắt hơi một cái, vội vàng phong bế khứu giác, bước vào trong.
Vừa bước vào, cánh cửa sau lưng liền bị một luồng gió tà ác đóng sầm lại.
Bên trong kho tối đen như mực, không thể nhìn thấy gì, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng nước nhỏ giọt trong trẻo, tiếng thớt chặt, lẫn lộn vào nhau, không dứt, khiến người ta rùng mình.
Chậc, lại chơi trò này, cũng quá thấp cấp rồi chứ?
Tôi thở dài bất lực, cũng không muốn kết thúc nhanh như vậy, nhưng ai bảo hạ cấp đánh lại thượng cấp lại lợi hại như vậy chứ?
Lửa linh hồn một lần nữa xuất hiện trong lòng bàn tay tôi, trong phòng bỗng chốc sáng lên như ban ngày
"Chậc chậc, thật tàn nhẫn."
Bên trong nhà kho tuy sạch sẽ và gọn gàng, nhưng nhìn qua cũng chỉ là một gian bếp lớn bình thường.
Chỉ là, những món ăn trên thớt không phải là thịt heo, thịt bò bình thường.
Mà là một xác người nguyên vẹn
Trên không trung bay lượn những dụng cụ lớn nhỏ.
Không ai điều khiển, nhưng lại có một quá trình giải phẫu t.h.i t.h.ể chuyên nghiệp, sau khi phân loại sẽ được đặt vào nhiều cái chậu nhỏ.
Tôi ngắm nhìn cảnh tượng bi thảm trong phòng, nhưng tim lại lại bị bóp chặt một cách khó hiểu.
"Không ổn, kết giới linh hỏa bị phá vỡ rồi!"
Trong cơn hoảng loạn, tôi vội vàng xoay người rời đi. Nhưng cánh cửa lúc trước lại đóng chặt, tôi cố gắng đẩy, kéo, xoay, gõ, nhưng nó vẫn không hề mảy may xê dịch. Mồ hôi nhễ nhại trên trán, tôi thầm trách móc bản thân đã vội vàng ký kết quy tắc của trường học mà không tìm hiểu kỹ.
Lấy lại bình tĩnh, tôi sửa sang lại quần áo, cố gắng gạt bỏ lo lắng sang một bên. Nén chặt sự tức giận, tôi không nhanh không chậm đi về hướng phòng ngủ.
Bước vào căn phòng âm trầm với mùi tanh nồng nặc, gió lạnh lùa và ánh nến lay động, tôi hoảng hốt nhận ra thân xác mấy đứa trẻ trong bảy cỗ quan tài nhỏ đã không cánh mà bay. Lỗi, với nụ cười gian xảo, chui ra từ góc nào đó, nhếch khóe miệng nham hiểm:
"Cô Ly, cô không tuân thủ quy tắc nha! Hắc hắc, không nên gấp, rất nhanh cô sẽ tự mình trải nghiệm những đạo cụ kia'!"
"Đứa trẻ này, thật không ngoan!"
Tôi xông lên phía trước, một tay nắm lấy nó định trừng phạt. Nhưng đột nhiên, một cơn đau dữ dội như hàng ngàn mũi kim đ.â.m xé linh hồn tôi. Nguy rồi! Là ám toán từ quy tắc dạy học.
Một đám khói đen mạnh mẽ trói chặt linh hồn mình, khiến tôi ngã quỵ xuống đất. Lỗi Lỗi, với nụ cười đắc thắng, dễ dàng thoát khỏi kiềm chế.
"Cô Ly, nếu như cô có thể đem linh hỏa đưa cho tôi, nói không chừng tôi sẽ đại phát từ bi tha cho cô một lần đó!"
Mày nằm mơ!
Tôi đau đến chịu không nổi, nửa quỳ trên mặt đất, hơi chật vật thở.
Lỗi Lỗi trong ánh mắt hung ác tất hiện, tay cầm một thanh đao nhọn, chậm rãi tiến về phía tôi.
"Cô giáo Lý, giữ được núi xanh ở đây, không sợ không có củi đốt, cô đây cần gì đâu này?"
"Tao đốt em gái mày!"
Tôi tuy bó tay chịu trói nhưng miệng cũng không cam lòng yếu thế.
Rất nhanh, Lỗi Lỗi đã trói tôi lại.
"Cô giáo Lý, ánh mắt của cô thật xinh đẹp, tôi nghĩ em gái tôi nhất định sẽ thích hai quả nho đen này."
"Vậy sao? Vậy Trăn Trăn thì sao? Cậu bảo cô ấy ra ngoài ăn nho đen đi!"
Trăn Trăn chính là cô bé thích ăn con ngươi kia.
"Đừng nóng vội, đến mười hai giờ, Trăn Trăn sẽ ra ngoài."
Lỗi Lỗi giơ đao nhọn tới gần tôi, nhìn thấy đao nhọn đã chạm vào mí mắt của tôi, tôi rốt cục không giả bộ nữa!
Đúng vậy, bởi vì quá nhàm chán, cho nên tôi giả vờ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/truong-mau-giao-kinh-di/chuong-cuoi.html.]
Cỗ hắc vụ bao vây linh hồn tôi kia từ lúc ban đầu, cũng đã bị tôi cảm giác được, sau đó dùng linh hỏa tinh lọc hơn phân nửa, chỉ còn một tia cuối cùng, căn bản không đủ làm tôi sợ.
Thấy tôi giãy thoát trói buộc, Lỗi Lỗi quá sợ hãi, thân thể nho nhỏ không ngừng lui về phía sau.
"Cô, cô làm sao có thể thoát khỏi khống chế?"
Ai, con ma nhỏ này chính là ngốc.
Tôi vung tay lên, bảy bộ thân thể nhỏ bé đang ngủ say lập tức xuất hiện trong quan tài nhỏ.
Lúc trước rời đi, tôi đã dùng khôi lỗi thay thế bọn chúng.
Bởi vậy, thứ mà Lỗi Lỗi mang đi, chỉ là bảy con rối búp bê mà thôi.
"Đạt Đạt, đừng giả bộ nữa, đứng lên đi!"
"Làm sao cô biết là tôi?"
Tôi gỡ bỏ cấm chế, Trăn Trăn từ trong quan tài đứng dậy, khuôn mặt vốn dĩ trắng bệch đáng thương giờ đây đã bị một mảng quỷ khí đen kịt che phủ.
Còn cần nghĩ sao nữa?
Thích ăn nhãn cầu người, một sở thích kỳ quặc như vậy mà tôi không biết sao?
Chậc chậc, trẻ con vẫn là trẻ con.
Tâm trí và thể xác đều chưa trưởng thành.
"Kẻ vô dụng chỉ giỏi phá hoại, lát nữa tôi xử lí cậu" Trăn Trăn liếc nhìn Lỗi Lỗi một cái.
Lỗi Lỗi bên cạnh đã sợ hãi đến tột cùng, toàn thân run rẩy, thân hình nhỏ bé mềm oặt quỳ rạp trên mặt đất, không dám ngẩng đầu lên.
Sau khi nhét Lỗi Lỗi vào quan tài nhỏ trống, tôi triệu hồi linh hỏa ra trên tay.
Không ngờ cơn phẫn nộ của Trăn Trăn lại sâu đến đến vậy, thù hận này, e rằng phải tích lũy cả ngàn năm
Đáng tiếc, nó vẫn không phải là đối thủ của tôi.
Chỉ sau mười hiệp, Trăn Trăn đã bị tôi bắt giữ.
Lý Cửu Yên, cô dám lừa tôi!" Trăn Trăn gào thét dữ dội, không ngừng giãy dụa.
Khói đen trên người nó càng thêm rõ ràng, âm thanh gào rú vang lên..
"Trăn Trăn, cô đã hại c.h.ế.t bao nhiêu sinh mạng vô tôi, nên dừng tay lại!"
“Vô tội ư? Sao bọn chúng có thể vô tội?”
Trăn Trăn nhìn tôi với vẻ mặt thê lương, “Lý Cửu Yến, cô biết tôi đã trải qua gì trước khi c.h.ế.t không?”
“Ta chỉ để bọn chúng cũng nếm thử cảm giác đó thôi, cô có tư cách gì mà nói bọn chúng vô tội?”
“Chúng g.i.ế.c tôi c.h.ế.t thảm ở đây, linh hồn bị vĩnh viễn giam cầm trong cái nhà trẻ tồi tàn này, tôi không vô tội sao?”
Tôi thực sự không có tư cách gì để chỉ trích, nhưng oan có đầu, nợ có chủ, hàng trăm bóng ma này đều là thủ phạm trước đây đã giếtTrăn Trăn?
Chỉ cần suy nghĩ một chút cũng biết là không thể.
Vì vậy, bất kỳ ma quỷ nào gây ra chuyện ác, tôi đều sẽ không tha.
Còn nhà trẻ này, cũng không còn lý do gì để tồn tại nữa!
Chỉ có Trăn Trăn……
Thôi, tội lỗi của cô ta sẽ do người ở Diêm Vương Điện đánh giá, tôi không tham gia nữa!
Theo ý nghĩ, tôi dùng linh hỏa để diệt trừ oán khí trên người Trăn Trăn, sau đó lại triệu hồi Cổng Địa Ngục, mạnh bạo đưa cô ta vào.
Ngay khi Trăn Trăn rời đi, Lỗi Lỗi và những đứa trẻ khác lập tức nhìn ta với vẻ sợ hãi.
“Đây không phải là nơi các con nên ở, các con cũng mau đi đi!”
Vài đứa trẻ lưu luyến nhìn nhà trẻ lần cuối, rồi bò ra khỏi quan tài, từng đứa một bước vào Cổng Địa Ngục.
Mọi chuyện đã kết thúc, tôi duỗi người, linh hỏa bùng cháy, tôi xoay người rời đi.
Sau lưng, một bóng người mơ hồ xuất hiện ở hư không, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào bóng lưng dần xa khuất của tôi