Trường Nhật Vị Ương (Ngày dài vô tận) - Phần 10
Cập nhật lúc: 2024-08-08 18:01:47
Lượt xem: 3,879
15
Tôn thái y đã dẫn y đồng về nhà, ta được nhũ mẫu thân cận của phu nhân lão Tướng quân dẫn đi thay bộ y phục sạch sẽ.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Bước ra ngoài, Phương Trọng Nghiệp đang đợi trong viện.
"Diệp cô nương” y bước tới nhẹ giọng nói.
"Thế tử phủ Chương Viễn Hầu đã đến từ một khắc trước, nói muốn đón cô nương về, hiện đang đợi ở tiền sảnh."
Ta xoa xoa trán đang đau nhức, không biết Trịnh Hy Lâm có ý gì.
Hắn tuy tiếc của hồi môn sung túc của ta, nhưng luôn có ý định cưới Quận chúa Vĩnh Gia, tuyệt đối không muốn lộ ra mối quan hệ với ta trước mặt mọi người.
Có lẽ vì bị Chương Viễn Hầu ép buộc bởi tờ giấy nợ, nên không còn cách nào khác phải đến, chọn lúc đêm khuya vắng vẻ để làm dáng.
Ta không muốn theo ý hắn.
"Nhị công tử." Ta cúi chào Phương Trọng Nghiệp.
"Thật sự rất mệt, ta muốn nghỉ ngơi vài canh giờ ở phòng vừa chế thuốc, có thể nhờ nhị công tử về báo với Thế tử Chương Viễn Hầu rằng ta sẽ đi thẳng đến Thái y viện vào giờ Mão, không cần làm phiền hắn."
Phương Trọng Nghiệp gật đầu: ‘‘Ta sẽ đi báo lại."
Sau đó, gọi một tỳ nữ dẫn đường cho ta, y nhanh nhẹn xoay người bước ra ngoài.
Phòng luyện công của đại công tử vẫn giữ nguyên như lúc ta vừa chế thuốc xong.
Trên bàn tạm thời dựng lên, bừa bộn chất đầy dược liệu, lò thuốc đã tắt, trong không khí vẫn còn mùi thuốc bị nung cháy.
Một nhũ mẫu dẫn theo vài tỳ nữ đến, mang theo một bàn nhỏ, bày lên bốn đĩa rau, bốn loại điểm tâm, một bát canh nóng hổi.
Bà ấy còn báo rằng đã bố trí giường chiếu ở phòng bên cạnh, có thể tạm nghỉ ngơi.
Ta cảm ơn họ, nhưng chẳng có chút khẩu vị, thu dọn dược liệu và lò thuốc, cầm bình rượu vàng đã dùng để pha thuốc cho thiếu phu nhân, tựa vào bàn nhỏ uống từng ngụm chậm rãi.
Tiếng trống canh ba đã vang, ánh trăng lùi về phía Tây, qua khung cửa sổ có thể nhìn thấy ánh trăng trắng như sương thu trên phiến đá xanh trong sân.
Ta mở cửa sổ, thò đầu ra ngoài, chạm mắt với ánh nhìn của Phương Trọng Nghiệp.
16
"Diệp cô nương." Thấy ta đã phát hiện, Phương Trọng Nghiệp quyết định tiến lại gần cửa sổ.
"Muộn thế này không nghỉ ngơi, có phải trong phủ quá ồn ào không?"
Nhìn thấy ta ôm bình rượu, y nói thêm: "Biết trước cô nương thích uống rượu, ta sẽ cho người mang đến một hũ rượu Thiệu Hưng Thập Nguyệt Tuyết, loại rượu này rất hợp với nữ nhân uống, vừa thơm vừa ngon."
"Thế này là rất tốt rồi." Ta mỉm cười từ chối.
Ta chưa từng uống rượu, nhưng ta đã thấy phụ mẫu ta uống, cũng là loại bình này, cũng là màu vàng óng ánh này.
"Ngày hôm nay cảm ơn cô nương đã cứu mạng trưởng tẩu và các cháu của ta." Y nói nhỏ.
"Là mạng của thiếu phu nhân không đến số." Ta đáp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/truong-nhat-vi-uong-ngay-dai-vo-tan/phan-10.html.]
"Tử Tục Đan chỉ có thể dùng nhau thai của đứa bé gái để chế tạo, nếu thiếu phu nhân không mang thai long phụng, không phải do nhau thai bong non, ta cũng không thể làm gì được."
"Nghe nói Tử Tục Đan là bí dược của gia tộc cô nương."
Ta cười với y: "Sau này sẽ không còn là bí dược nữa."
Phương Trọng Nghiệp mặt lộ vẻ không yên tâm, chân thành nói: "Ân huệ lớn như vậy, phủ Tướng quân không biết báo đáp thế nào."
Ta nhìn y, thiếu niên này khí phách hiên ngang, chân mày kiếm, mắt sáng như sao.
Ta hỏi: "Tướng quân, ngài thật sự muốn báo đáp ân huệ này chứ?"
Phương Trọng Nghiệp sửng sốt, sau đó gật đầu: "Cô nương cần ta làm gì, nhất định ta sẽ cố gắng hết sức."
"Sau này đừng mặc y phục màu trắng." Ta nói.
"Cái gì?"
Y trợn mắt, như không tin vào tai mình.
"Đúng." Ta gật đầu nhắc lại.
"Dù có chuyện gì xảy ra, mười năm…"
Ta nhìn vào đôi mắt và khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của y dưới ánh trăng, đổi giọng: "Hai mươi năm, trong vòng hai mươi năm đừng mặc áo trắng, đây là yêu cầu báo đáp của ta."
"Tại sao?"
"Bởi vì, ừm, ngài mặc áo trắng không đẹp."
"Lần trước khi gặp cô nương, ta không mặc áo trắng, đêm nay cũng vậy, sao cô nương lại nói ta mặc áo trắng không đẹp?"
"Lần trước gặp?"
Ta mở to mắt, điều này từ đâu mà ra?
Chẳng lẽ y cũng có ký ức của kiếp trước? Nhưng dù có như vậy, khi đó y là người, ta là hồn, y cũng không thể nhìn thấy hình dáng của ta.
Có lẽ sự kinh ngạc của ta quá rõ ràng, Phương Trọng Nghiệp nhìn ta cười nói:
"Khi ta ở trong cung làm nhiệm vụ, mỗi khi gặp cung nhân, trước mắt toàn là những cái đầu đen kịt, chỉ có cô nương là đôi mắt nhìn chằm chằm vào ta, sao hôm nay lại như không nhớ gì?"
Hóa ra y nói đến chuyện ta vào cung ngày đó… Ta không ngờ ánh mắt của ta lại rõ ràng đến vậy...
"Ồ, nhớ, nhớ chứ…" Ta lấp liếm, cố gắng đánh lừa cho qua chuyện.
"Thế tại sao lại nói ta mặc áo trắng không đẹp?" Phương Trọng Nghiệp vẫn không chịu buông tha.
Tai ta nóng bừng, nói dối quả thực quá khó.
"Nhị công tử, ngài không định báo ân nữa sao?"
"Đương nhiên là không phải."
"Vậy thì quyết định vậy đi." Ta đặt bình rượu xuống, đóng cửa sổ lại.