Trường Nhật Vị Ương (Ngày dài vô tận) - Phần 9
Cập nhật lúc: 2024-08-08 18:01:29
Lượt xem: 3,569
13
Thuyết phục phủ Tướng quân để ta đỡ đẻ cho thiếu phu nhân không phải dễ dàng.
Thứ nhất, ta không có chức vụ gì, tuy đã từng giúp Cao quý phi sinh nở thành công, nhưng ta không tinh thông y thuật.
Trong giới quý nhân kinh thành, chuyện này chỉ được truyền miệng như một câu chuyện tầm phào, thật sự để ta tự mình đỡ đẻ, thì ít ai dám.
Thứ hai, phu quân của thiếu phu nhân đã qua đời, đứa bé này là con di mệnh, độ quý giá của nó không thể so sánh.
Thứ ba, trên đời này ngoài ta, không ai biết thiếu phu nhân cuối cùng sẽ không sinh được đứa bé, và điều đó sẽ dẫn đến sự tan cửa nát nhà của phủ Tướng quân. Họ không biết sự nghiêm trọng của tình hình, ta lại không thể nói ra.
Tôn thái y phái ta vào phòng trong, kiểm tra kỹ lưỡng tình trạng của thiếu phu nhân, quả thực rất nghiêm trọng.
Nhìn tình hình, đã có dấu hiệu nhau thai bong non, kéo dài thêm, đứa bé chắc chắn sẽ ngạt thở c.h.ế.t trong bụng.
Các bà đỡ và y bà xung quanh thiếu phu nhân, cũng như Tôn thái y ở ngoài, đều biết rõ những rủi ro, họ trình bày tình hình cho phu nhân lão Tướng quân nghe, sắc mặt bà lập tức trắng bệch, cầu xin thái y tìm cách cứu chữa.
Ta không kịp suy nghĩ, tiến lên mời Tôn thái y và phu nhân lão Tướng quân qua một bên, giải thích chi tiết tác dụng của thuốc Tử Tục Đan cho hai người nghe.
Tử Tục Đan chính là dùng nhau thai làm chủ dược, người có mạch m.á.u tương thông với sản phụ dùng sẽ có hiệu quả, sản phụ tự dùng dược tính càng tốt hơn, chỉ có điều tổ tiên ta luôn chuẩn bị trước, truyền từ đời này sang đời khác, hiếm khi chế đan ngay tại chỗ.
Chỉ cần Tôn thái y có thể dùng phương pháp châm cứu của ta, vận châm kéo dài quá trình sinh nở của thiếu phu nhân, tranh thủ cho ta thời gian chế tạo Tử Tục Đan, là có thể bảo đảm thiếu phu nhân sinh nở thuận lợi.
Tôn thái y nghe xong cúi đầu suy nghĩ, phu nhân lão Tướng quân không hiểu về y dược, không dám đồng ý, không biết từ khi nào Phương Trọng Nghiệp bỗng lên tiếng:
"Mẫu thân, đại tẩu nguy cấp, phải quyết đoán, hiện giờ không còn cách nào thích hợp hơn. Diệp cô nương không hề có quan hệ gì với chúng ta, nếu không có sự chắc chắn, sẽ không đề xuất điều này, chúng ta hãy thử một lần đi!"
Phu nhân lão Tướng quân vẫn còn do dự, ánh mắt nhìn về phía lão Tướng quân đang nằm ở góc viện.
Phương Trọng Nghiệp đã quay người cúi chào ta, nói: "Diệp cô nương, chế đan này cần những dược liệu và dụng cụ gì, ta sẽ chuẩn bị ngay."
"Hoàng cầm, đỗ trọng, xuyên đoạn, sa nhân..." Ta báo từng loại dược liệu cho Phương Trọng Nghiệp và nói rõ cần một phòng tĩnh lặng và một lò thuốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/truong-nhat-vi-uong-ngay-dai-vo-tan/phan-9.html.]
Tôn thái y không nghĩ ra phương pháp dùng thuốc nào ổn hơn, cầm kim bạc của ta vào phòng trong, dưới sự trợ giúp của y bà để châm cứu cho thiếu phu nhân.
Ta thì được Phương Trọng Nghiệp dẫn đến một căn phòng trống trải.
"Đây là nơi đại ca ta luyện công vào những ngày mưa tuyết"
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Y nhìn ta, đôi mắt sáng rõ hơi đỏ: ‘‘Diệp cô nương hãy ở đây chế thuốc, dược liệu và dụng cụ ta sẽ mang tới ngay."
Y nhanh chóng tự tay mang đến, cũng đứng canh bên ngoài, không để bất kỳ ai lại gần.
Ta đã cắt lấy một phần nhau thai dưới cơ thể thiếu phu nhân, từng bước một thực hiện theo những gì mẫu thân đã dạy ta lúc còn nhỏ.
14
Năm đó, ta từng giở trò không chịu học, chê bẩn, chê mệt, chê nóng, chê mùi thuốc hăng hắc. Nhưng mẫu thân, người luôn nuông chiều và làm theo ý ta, lại nghiêm khắc duy nhất trong việc này.
Mẫu thân ép ta, đứa trẻ vừa khóc nức nở, vừa làm đi làm lại việc chế đan, cho đến khi ta làm được chín trong mười lần mới tha cho ta.
Vừa chế thuốc, ta vừa nhớ đến lời mẫu thân dặn.
"Tử Tục Đan mẫu thân truyền cho con, con lại truyền cho nhi nữ, không bị ràng buộc bởi tộc họ, không bị quyền thế lợi dụng, chỉ có huyết mạch mới là chỗ dựa lớn nhất để chúng ta sống sót. Vân Nương, con học được cách này, dù một ngày mẫu thân không còn nữa, cũng có thể yên tâm để con ở lại thế gian này."
Lò thuốc cực nóng, dược khí dần tỏa ra, mắt ta cay xè nhưng ta đã không còn nước mắt để rơi.
Có lẽ là nhờ linh hồn Phương Bá Húc trên trời che chở, hoặc có thể là vì dược liệu mà Phương Trọng Nghiệp tìm được đều là thượng phẩm.
Trong lúc vội vàng, ta đã thành công chế đan ngay lần đầu.
Hòa tan với rượu vàng, cho thiếu phu nhân uống, ta lại châm cứu một lần nữa, sau khi rút kim, đứa trẻ khóc oa oa chào đời, một trai một gái, ngọc tuyết khả ái.
Phủ Tướng quân hân hoan vui mừng, quản gia còn dẫn đám tiểu đồng ra trước cửa phủ đốt pháo, rải tiền đồng.
Khi lửa bừng sáng, ta mới nhận ra, đã là canh hai, bên ngoài tối đen như mực.