TRƯỞNG TỶ NGƯỜI ĐẠM NHƯ CÚC - CHƯƠNG 4
Cập nhật lúc: 2024-06-26 20:50:48
Lượt xem: 1,217
5.
Tống Oánh luôn tự xây dựng hình tượng người đạm như cúc, không tranh không giành. Chẳng qua là hy sinh lợi ích của ta để tạo dựng danh tiếng tốt cho bản thân mà thôi.
Trưởng tỷ là kẻ được lợi, khi hạ nhân mắc lỗi, nàng chỉ cần an ủi nhẹ nhàng vài câu, để lại đống tàn cuộc cho ta dọn dẹp.
Nàng ta vừa được danh tiếng tốt, lại không phải trả giá gì, tự nhiên có thể không tranh không giành, điềm đạm như cúc.
Kiếp này ta không trả giá vì nàng ta nữa, lòng tham và sự đố kị của trưởng tỷ ngày một lộ rõ.
Kiếp trước sau khi ta chết, linh hồn không tan biến mà ở lại bên cạnh Tống Oánh.
Chứng kiến nàng ta và Ôn Cận Hoài tương thân tương ái, sống hạnh phúc đến bạc đầu.
Tình yêu của họ trở thành giai thoại đẹp đẽ được người đời truyền tụng.
Chỉ có ta mới biết, Tống Oánh thối nát đến tận xương tủy.
Đứa bé mà nàng ta mang thai chín tháng sinh ra không phải của Ôn Cận Hoài, mà là kết quả do nàng ta gian dâm với mã phu mà có.
Mãi đến khi c.h.ế.t ta mới biết được điều này.
Còn nhớ, sau khi phụ thân vội vàng gả ta cho mã phu, Tống Oánh lập tức bảo phụ thân gửi thư cho Ôn gia, hôn lễ mọi thứ đều tổ chức cực kỳ đơn sơ, mau chóng thành hôn.
Danh tiếng người đạm như cúc của Tống Oánh truyền xa, người Ôn gia chỉ cho rằng nàng ta không muốn xa hoa lãng phí, dựa theo yêu cầu của nàng ta mà lược bỏ đi những nghi lễ rườm rà.
Ba ngày sau, Tống Oánh và Ôn Cận Hoài thuận lợi thành hôn, sau đó chín tháng thuận lợi sinh hạ trưởng tử.
Mà nàng ta đã sớm mua chuộc thầy lang, ngụy tạo dấu hiệu thai yếu không ổn định, việc sinh non cũng trở nên hợp tình hợp lý.
Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức
6.
Vào ngày thôi nôi của đứa bé, Tống Oánh phát hiện ra lông mày và mắt của đứa trẻ càng ngày càng giống mã phu, trong lòng hoảng sợ. Vào một đêm tối trời, nàng ta cải trang rời khỏi Ôn gia để đi gặp mã phu.
Vào lúc này, ta đã sớm bị mã phu đánh chết.
Vì vậy, hai người họ không còn kiêng dè gì mà mây mưa trên giường, xong chuyện Tống Oánh mới tiết lộ về đứa bé.
Mã phu sau khi biết đứa trẻ là hài tử của mình vừa kinh ngạc vừa vui mừng, hắn trầm mặc một hồi rồi kiên quyết nói:
“Đứa trẻ này không thể giữ lại!”
“Tại sao? Nó chính là m.á.u mủ của chàng!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/truong-ty-nguoi-dam-nhu-cuc/chuong-4.html.]
Trong đêm tối, thân thể Tống Oánh run rẩy, không thể tin được người nam nhân trước mặt ngay cả con ruột mình cũng xuống tay được.
“Nếu giữ đứa bé này lại, sự việc bại lộ, chúng ta đều phải chết.”
Lúc này, mã phu lại tỏ ra đặc biệt bình tĩnh.
Hắn đầu tiên là an ủi Tống Oánh một phen, sau đó phân tích lợi và hại của sự việc cho nàng ta.
Cuối cùng, nàng ta đành phải chấp nhận sự thật rằng đứa trẻ ấy phải chết.
Ngày hôm sau, nàng ta dìm c.h.ế.t con mình trong ao, rồi đổ tội cho bà v.ú vẫn luôn chăm sóc đứa bé.
Trưởng tỷ ôm đứa bé khóc lóc thảm thiết, không ngừng hỏi:
"Ta đối xử với bà không tệ, tại sao bà lại hại con ta?"
Lúc đầu, bà v.ú không ngừng thanh minh cho bản thân, nhưng sau khi bị đánh năm mươi gậy, bà ấy chỉ có thể yếu ớt cầu xin tha mạng, xin trưởng tỷ cho bà được giải thoát.
Khi Ôn phu nhân biết chuyện, nhanh chóng chạy đến viện của Tống Oánh, bà v.ú đã thoi thóp, hơi thở yếu ớt.
Muốn hỏi thêm gì cũng không thể nữa.
Đặc biệt là khi thấy Tống Oánh luôn luôn điềm đạm như hoa cúc bây giờ lại khóc đến mắt sưng húp không thể tự kiềm chế.
Ôn phu nhân rất đau lòng, cũng không truy hỏi thêm gì nữa, chỉ dặn dò quản gia an táng bà v.ú tử tế, rồi gửi một số tiền lớn cho gia đình bà ta coi như xong việc.
Là người chứng kiến toàn bộ sự việc, ta mới hiểu được, tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của ta chẳng phải điềm đạm như hoa cúc, mà rõ ràng là một ả độc phụ bề ngoài hiền lành nhưng tâm địa ác độc.
Những kẻ giả nhân giả nghĩa như vậy phải xuống A Tỳ Địa Ngục, mãi mãi không được siêu sinh.
Vất vưởng bên cạnh Tống Oánh suốt mấy chục năm, ta không cam lòng, sinh ra oán linh.
Oán linh cho phép ta được làm lại cuộc đời, nhưng phải trả giá bằng tuổi thọ và vận mệnh của người thân.
Ta cầu còn không được.
Những năm sau khi qua đời, ta đã hoàn toàn nhìn thấu bản chất thật của phụ thân và Tống Oánh rồi, ta đã không còn chút xíu kỳ vọng nào vào tình thân nữa.
Kiếp này, ta sẽ tự tay báo thù.