Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRUYỆN VỀ TÔ NGU - Chương 07

Cập nhật lúc: 2024-07-30 19:33:15
Lượt xem: 1,429

Lúc này đã kết thúc công việc và đến giờ nghỉ ngơi, mọi người đang ăn cơm.

 

Ta thấy Liên Hương không ăn, nên lấy cháo và bánh bao ở trước mặt nàng ta sang chỗ của mình, ta uống một ngụm cháo rồi tách bánh bao ra làm hai nửa để chia cho hai muội muội.

 

“Ngươi không ăn đúng không? Vậy đưa cho Anh Nhi và Đào Nhi ăn đi.”

 

Ta gắp chút dưa muối cho Thúy Trúc, "Ăn tí dưa muối đi, ăn không thì nhạt nhẽo lắm.”

 

Liên Hương tức giận đến mức muốn lật bàn khi thấy chúng ta không để ý đến nàng ta.

 

Nhưng rồi nàng ta bị ta giữ chặt cổ tay, đẩy mạnh xuống đất.

 

"Ta không biết từ khi nào mẫu thân và hai di nương đã sinh thêm một người muội muội nữa cho ta đấy."

 

"Ở đây chúng ta là người nhà của nhau, là người thân của tỷ tỷ, chúng ta không nói câu nào, ngươi thân là một nha hoàn nhưng lại lắm mồm ở đây."

 

"Ý của ngươi là cả nhà chúng ta đều không quan tâm tỷ tỷ, chỉ có ngươi là đối xử chân thành với nàng đúng không?"

 

Liên Hương bị ta oán đến mức nói không nên lời: "Nhưng mà…”

 

Ta lạnh lùng nói: "Nếu như ngươi thật sự quan tâm đến nàng thì ngươi nên bảo nàng ít nói lại chút, đừng quên câu họa từ miệng mà ra, làm liên lụy gia đình mình!"

 

Sau đó, ta nhân lúc nàng ta ngây người, chia cho các di nương và hai muội muội ăn bánh bao và cháo mà nàng ta đã để dành cho tỷ tỷ.

 

6

 

Tô Tương bị đánh mấy chục roi và nhốt vào khố phòng, đêm đó nàng không thể trở về.

 

Liên Hương nhân lúc đêm khuya bèn đi ra ngoài khố phòng, hai chủ tớ tâm sự với nhau cách một cánh cửa.

 

“Đại tiểu thư, người thế nào rồi? Hứa ma ma nhẫn tâm quá.”

 

Tô Tương: "Ả tiện tỳ kia cùng lắm chỉ ỷ vào việc bản thân là ma ma quản sự ở Tân Giả Khố này rồi bắt nạt ta mà thôi, trên đời này còn có vương pháp hay không?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/truyen-ve-to-ngu/chuong-07.html.]

“Liên Hương, ta đói quá, có gì ăn không?”

 

Liên Hương khóc nức nở: "Không có, nhị tiểu thư nói người không trở về nên không để lại cơm..."

 

Tô Tương: "...”

 

Về phần ta, ta cũng ra ngoài.

 

Tuy nhiên không phải đi thăm Tô Tương, mà là đi thăm Hứa ma ma.

 

Hứa ma ma đang định nghỉ ngơi thì nhìn thấy ta bưng một chậu nước rửa chân tới, ma ma ngây ngẩn cả người.

 

“Tô Ngu? Sao ngươi lại ở đây?”

 

Ta cười nói: "Nô tỳ nghe nói năm xưa ma ma đi làm thì bị thương, bị bệnh thể hàn, hàng đêm tay chân của ma ma sẽ lạnh buốt nên chỉ có thể dựa vào Thang bà tử mới ngủ được."

 

“Nô tỳ có bỏ thêm gừng tươi, ngải thảo, hoa tiêu vào trong nước này, có thể giảm bớt mệt mỏi, làm ấm người, khơi thông kinh mạch... Ma ma mau ngâm chân đi, ban đêm sẽ ngủ thoải mái hơn chút.”

 

Hứa ma ma nghe vậy thì nhíu mày, nghi ngờ nhìn ta một cái.

 

“Nha đầu, ngươi thông minh lắm, có thể nhún nhường với người khác.”

 

Ta thấy ma ma không từ chối nên vội vàng ngồi xổm bên cạnh giường, cởi giày nàng ra rồi để nàng ngâm chân.

 

“Ma ma, có nóng không ạ?”

 

Hứa ma ma híp mắt, miễn cưỡng trả lời ta một câu: "Cũng được.”

 

Kiếp trước vì lấy lòng Thành vương, ta đã học được vài kỹ thuật xoa bóp huyệt vị, ta im lặng xoa bóp chân cho Hứa ma ma.

 

Hứa ma ma thoải mái rầm rì một tiếng vì được ta xoa bóp chân cho, bèn giương mắt nhìn ta và nói: "Nếu ngươi đến đây vì muốn cầu tình cho tỷ tỷ của ngươi thì không cần nói gì đâu."

 

"Nha đầu kia có răng nanh sắc bén, không coi ai ra gì, nếu ta không cho nàng một bài học thì lỡ sau này nàng gây sự với chủ tử, người xui xẻo chính là ma ma ta đây!"

 

Ta vội vàng nói: "Ma ma hiểu lầm rồi, nô tỳ không đến đây vì muốn nói thay cho tỷ tỷ, nô tỳ có chuyện muốn cầu xin ma ma."

Loading...