TÚ NƯƠNG NGÀN NĂM - SƯƠNG MÙ TAN HẾT - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-07-12 21:11:40
Lượt xem: 263
Đản dân là tập hợp của đủ hạng người trong đó, họ là những người lao động chăm chỉ sống ở tầng đáy xã hội, họ không có cơ hội được học tập, không thể tham gia khoa cử khảo thí, không thể kết hôn với người từ nơi khác, thậm chí ngay cả khi phân chia tầng lớp cẩn thận, mặc quần áo mới là một điều xa xỉ.
Điều này cũng gây ra một cuộc bạo loạn. Khi tiên hoàng còn sống đã phái một thái giám đắc lực đến đây để bình loạn, không ngờ dân làng đã ném sống ông ta xuống biển để tế Hải Thần, tiên hoàng liền dỡ bỏ những lệnh cấm đó, những người đi biển ngày càng trở nên ít hơn.
Thời gian trôi qua, mọi người đều bắt đầu làm ăn, coi hải sản là nguồn thu nhập quan trọng, mà Nam Giang không còn giàu có và đông đúc như trước nữa.
Nhưng quầy bán ngọc trai cách đó không xa lại có vô số người.
Chủ quán đeo mặt nạ, ngẫu nhiên lấy những viên ngọc trai trong lọ rồi bán cho những người xếp hàng, số tiền hắn ta nhận được là mười lá vàng.
Người mua được ngọc giống như bị tiêm m.á.u gà, sắc mặt lập tức sáng bừng, bước đi nhẹ nhàng một chút.
Ta giật lấy một thỏi vàng từ tay Phàn Ngọc, nhanh chóng bước tới xếp hàng, đặt thỏi vàng lên quầy hàng.
Khi xuống thuyền, ta đeo một miếng vải che mặt, có miếng vải này sẽ không ai nhận ra thân phận ta.
"Ông chủ, những viên ngọc trai này rất đẹp, thời gian của ta đang gấp rút, có thể để ta đến trước được không?"
Chủ quán khịt mũi nhẹ nhàng: "Ta chỉ bán ngọc trai cho người có duyên, không bán cho người nhảy vào xếp hàng mà không quan tâm đến chất lượng."
Ta vừa nói vừa nhìn qua chiếc bình, thấy những viên ngọc trai bên trong đang sủi bọt máu.
Ta giận sôi máu, tên khốn này giữa thanh thiên bạch nhật lại làm việc dơ bẩn vậy, còn để ý đến việc chen hàng hay không chen hàng.
Ngay khi chuẩn bị đem quầy hàng hắn lật đi, liền nghe thấy tiếng đám đông nổ tung.
Một số người vừa mua ngọc trai đang cắn xé một đứa trẻ khoảng ba bốn tuổi vốn đang được mẫu thân ôm, mẫu thân vì bảo vệ con đem đứa bé ôm chặt vào lòng, bả vai bị cắn nát.
Còn những tên cắn người đó, trong mắt đều là tơ máu.
"Chạy mau, tránh ra!" Mộ Dung Tuyết lao tới kéo người đang cắn xé ra, Phàn Ngọc kéo người ôm vào lòng, mà chủ quầy ngọc trai vừa rồi còn ở trước mặt ta nói đã sớm không thấy tăm hơi đâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tu-nuong-ngan-nam-suong-mu-tan-het/chuong-2.html.]
Sau khi cắn vài miếng, những người đó lao vào đám đông để tìm kiếm mục tiêu tiếp theo, cũng là một đứa trẻ chưa đầy mười tuổi, họ tóm lấy giữ chặt đối phương rồi cắn cho đến khi đồng tử giãn ra, gãy cổ ch. ế. t vì sốc đau đớn.
Ta vừa mới đến đã bị cho một đòn ra oai phủ đầu, ta lại không thể ngăn cản cuộc náo loạn này, bởi vì chỉ cần ra tay, ta sẽ là tội nhân của Nam Giang.
Chúng ta đều là người ngoài, vừa đến bến tàu liền có bạo loạn, hơn nữa tổ tiên của họ ở đây trước kia từng kiếm sống bằng nghề ngọc trai, nếu nói với họ rằng đó là do "ngọc trai" gây ra thì sẽ không ai tin.
Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có một cách duy nhất là tìm sư thúc.
Đệ tử Bồng Lai có ba người, sư phụ, sư thúc và một người mắc sai lầm bị đuổi khỏi sư môn, nhưng ta chưa từng nhìn thấy người này, trên giang hồ cũng không có truyền thuyết nào về hắn, giống như đã biến mất khỏi nhân gian.
Quan binh tuần tra tới, dẫn đầu chính là chỉ huy sứ Nam Giang - Bành Nhiễu, người này bình thường nói lắp, nhưng thời điểm phá án thì mồm miệng rất lanh lợi, những suy luận, chứng cứ nói rất rõ ràng, dường như hắn sinh ra đã có năng lực chủ trì công đạo, bên người còn mang theo một tên bất lương tên Mạnh Tra.
Nhắc đến Mạnh Tra, hiện nay đã ngoài ba mươi, nhưng ta đã từng nhìn thấy hắn khi còn nhỏ, hắn luôn đi theo một tên thái giám trong cung đến cửa hàng ta để mua đồ, vết bớt con cóc trên trán quả thật bắt mắt.
Chúng ta nhanh chóng ẩn trong đám đông, lấy ra bức tượng nhỏ bằng đất sét mà sư thúc tặng cho ta, đập nó xuống đất, một ông già trông giống như những người bình thường dẫn chúng ta về phía trước.
Dựa trên trí nhớ của ta tới nay, ta mới chỉ gặp sư thúc vài lần, lần nào ông ấy cũng “độc nhất vô nhị”, ông ấy thông thạo nghề mộc và đất sét, nổi danh lừng lẫy trên giang hồ là thợ thủ công, Mục Bá Giang.
Nói đến đây có lẽ mọi người không quen với tên của hắn, nhưng sư tổ của hắn tên là Công Du Ban, tức là bậc thầy thủ công Lỗ Ban.
Sau trận chiến giữa Lỗ Ban và Mặc Tử, ông bị mất hết thanh danh trên giang hồ, bãi miễn chức quan.
Hơn nữa Thủy Hoàng thống nhất sáu nước chư hầu đã gây ra áp lực rất lớn, cơ quan chế tác ngày càng tiêu điều, sư phụ của sư thúc ta cũng là đệ tử thân cận của Lỗ Ban.
Mỗi khi triều đại thay đổi, chiến tranh xảy ra, ta luôn suy nghĩ nếu Lỗ Ban còn sống thì tốt rồi, nhưng nếu ông còn sống thì có thể sẽ có nhiều người ch. ế. t hơn.
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Sự xuất hiện của vũ khí có thể bảo vệ một quốc gia cũng có thể tiêu diệt một quốc gia.
Trên thế gian này không có đúng sai tuyệt
đối, nếu có thì đó chỉ là sự phán xét của các bên liên quan.