Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TÚ NƯƠNG NGÀN NĂM - SƯƠNG MÙ TAN HẾT - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-07-12 21:12:21
Lượt xem: 221

3.

 

Đi qua phố xá sầm uất, ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ, đi qua những đỉnh núi cao chót vót trong mây, chúng ta có cảm giác như đang cưỡi trên một con ngựa tâm linh, toàn thân đặc biệt trong suốt cho đến khi "thế ngoại đào nguyên" xuất hiện. 

 

Trong dân gian luôn có truyền thuyết kể rằng có một ngư dân vô tình đi qua một con đường hẹp khi đang đánh cá, nhìn thấy một cuộc sống khác hẳn với thế giới bên ngoài, nơi không có chiến tranh, tự cung tự cấp. 

 

Mộ Dung Tuyết sợ hãi đến mức hét lên khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. 

 

Một nhóm nam nữ đang cày ruộng, dệt vải, y phục trên người của họ không hề giống của Đại Tần. 

 

Ta đã ở nhân gian hàng ngàn năm, ta biết rõ các phong tục và truyền thống dân gian trong những năm qua, nhưng tóc họ được buộc cao bằng dây thừng, đàn ông đều để tóc ngắn. 

 

Nhưng ở Đại Tần, nam nữ mặc quần áo gì, buộc tóc kiểu gì đều do giai cấp quyết định, nhưng ở đây mọi người đều bình đẳng. 

 

Thậm chí có cả đàn ông đang ôm con ngủ, còn phụ nữ thì cùng nhau cười đùa trên đồng. 

 

Tiếng hét chói tai làm họ bất mãn, các nam nhân tạo thành một bức tường, đem nữ nhi, nữ tử, gia quyến chặt chẽ bảo vệ phía sau, kéo dây thừng trên cây để làm cơ cấu ghế quay.

 

Mộ Dung Tuyết dùng một chiêu khéo léo trèo lên lưng Phàn Ngọc: "Phàn Ngọc ca, giúp ta, Tuyết Tuyết sợ quá, bọn họ hung dữ như vậy!!" 

 

Rù đen xấu hổ nói: "Đây không phải người sống, ngươi sợ cái gì? Hầu hết đều bị chính quyền đóng đinh vào sàng”.

 

Mộ Dung Tuyết không hiểu nên không ngừng la hét. 

 

Phàn Ngọc nói vào tai nàng: “Bọn họ không còn sống, có gì phải sợ? Xuống nhanh đi, mấy ngày rồi chưa tắm, mùi còn nặng hơn cả mùi hải sản.” 

 

Ta nhíu mày, tiểu tử này cái miệng xấu như vậy vẫn được phái nữ yêu thích sau bao nhiêu năm.

 

"Đó không phải là người còn không phải quỷ sao? Ta sợ quỷ nhất, Phàn Ngọc ngươi biết đấy, từ nhỏ ta đã không có mẹ người nuôi dưỡng ta nhiều năm như vậy lại không phải là mẹ ruột thế nhưng là một xác khô, ngươi có biết nó ám ảnh như thế nào đối với một đứa trẻ không?”

 

Nếu Mộ Dung Tuyết không sinh ra trong hoàng thất, nàng ta đã có thể đóng một vai trong gánh hát Nam Khúc, nàng chắc chắn sẽ trở thành một nhân vật có uy tín.

 

Ta đá vào gáy ông già vừa biến thành tượng đất sét, ông ta vỡ vụn như một con búp bê sứ, tất cả những “người” đó hòa vào đất. 

 

Thế ngoại đào nguyên gì đó cũng chỉ là sự tưởng tượng của những người không hài lòng với cuộc sống của mình. Nói một cách đơn giản, nó không khác gì việc bị tâm thần. 

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.

 

Một người đàn ông đẹp trai mặc áo xanh đau khổ nhìn mảnh đất trồng hoa, hắn. chỉ vào ta chửi: "Bạch Xu, tên ranh con này, ngươi đem đồ chơi của lão tử phá hư, ngươi bồi tiền cho ta!" 

 

Ngay sau đó, những giọt nước mắt rơi khỏi khuôn mặt của mỹ nam. 

 

Mộ Dung Tuyết thở dài: “Quả nhiên là người đẹp trai, dù có rơi nước mắt cũng làm người ta thương tiếc, không giống như một số người khóc như chó bị rút gân.” 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tu-nuong-ngan-nam-suong-mu-tan-het/chuong-3.html.]

 

Phàn Ngọc tức giận: “Chó nào? Ta là thái tử Hồ tộc, sao ta có thể rơi nước mắt, quả là nói chuyện không có, chỉ biết nói bậy, không có thực.” 

 

Ngoài miệng nói vậy, nhưng đã nhảy ra xa, hướng sư thúc của ta đang cải trang thành một mỹ nam hỏi: “Này huynh đệ, ngươi vừa khóc như thế nào? Chỉ giáo một ít cho ta với.”

 

Ta dùng khuỷu tay cọ cọ Mộ Dung Tuyết: “Ngươi thấy Phàn Ngọc khóc khi nào? Ta chưa bao giờ nhìn thấy.” 

 

“Còn không phải lúc tỷ hôn mê trên thuyền, hắn nghĩ tỷ bị làm sao, ngoài miệng nói giải tán, ai đi đường nấy nhưng trong lòng thập phần khó chịu.”

 

Tiểu tử này, miệng d.a.o găm nhưng tâm đậu hũ, nhưng bổn sư tỷ thật yêu a!!

 

Ta ném rùa đen vào mặt sư thúc ngay lập tức, người này không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ rùa đen. 

 

Bởi vì nguyên thân của sư thúc là một con tôm càng trong khu vực quản lý của Đông Hải Long Vương, hắn vô tình ăn phải thứ gì đó từ Long Vương, có được trí tuệ tâm linh, được sư tổ mang về Bồng Lai tính toán thời điểm đem hấp, hắn liền mở miệng nói, nên liền nhận lấy đó làm chiêu thức chân truyền.

 

 m thanh của mỹ nam sư thúc vang tận mây xanh: “Tiểu hồ ly, hai ngày nữa ta sẽ dạy ngươi, bởi vì bây giờ ta sẽ khóc còn xấu hơn ngươi.” 

 

Ta vỗ tay cười nói: “Nhìn xem, Nam đầu tôm.” 

 

Mộ Dung Tuyết bĩu môi lắc đầu: "Quả nhiên, mặc đồ đẹp và im lặng là cách tốt nhất để làm nổi bật vẻ đẹp của một nam nhân." 

 

"Xu nhi." Có người gọi ta, ta cười đến đau bụng, quay lại nhìn hóa ra lại là một người xa lạ, Xu nhi gọi ta thật ghê tởm. 

 

“Ta liền nói, nam nhân nhất định phải ôn nhu mới đẹp trai.” Mộ Dung Tuyết nắm tay nàng, miệng nhỏ dãi. 

 

Ta trợn mắt, quả nhiên trái tim phụ nữ như đáy biển, trở mặt quá nhanh. 

 

Nói đến người đàn ông có đôi mắt kỳ lạ này, sao ta đi đâu người đàn ông này cũng luôn ở đó? Vài lần có thể nói là trùng hợp, nhưng lần này thì không thể xảy ra được phải không? 

 

Ta ngừng mỉm cười, thờ ơ trả lời: “Thật trùng hợp.” 

 

Hắn sớm đã không còn xa lạ khi chúng ta gặp nhau lần đầu. Hắn nhìn ta với ánh mắt phức tạp, đau lòng cùng với cảm giác nói không nên lời, giống như ngày hắn thấy ta đánh lui vị hoà thượng có khuôn mặt âm dương. 

 

"Ngươi có thể nói là âm hồn không tan? Lần trước ngươi đã đã cứu ta, ta nợ ngươi một ân tình, giờ ngươi muốn gì? Hay là sư phụ ta lại giao cho ngươi nhiệm vụ khác?" 

 

Ta chưa kịp nói xong đã bị mắng. Sư thúc kéo ta sang một bên để bảo vệ người đàn ông có đôi mắt kỳ lạ, nước miếng phun vào mặt ta “Ai da, quỷ nghịch ngợm này, Tam Tự Kinh ta bảo ngươi học thuộc đi đâu rồi? Đây là sư huynh Văn Thiệp của ngươi đấy, ngươi không nhớ hắn thì không nói đi, ngươi còn nói chuyện với hắn như vậy sao? Hơn nữa, hai người vẫn còn hôn ước đó." 

 

"Cái gì?" Phàn Ngọc và Mộ Dung Tuyết hét lên, khiến lũ chim trong rừng sợ hãi. 

 

Văn Thiệp ho khan, toàn thân đỏ bừng, giọng nói có chút mất tự nhiên: "Sư phụ, đó chỉ là lời nói của một đứa trẻ, không xem là thật được."

 

Văn Thiệp cúi đầu, tựa hồ đang lẩm bẩm: "Hơn nữa, nàng đã không nhớ nữa.”

Loading...