Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tục Kh.âu Mi.ệng - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-05-26 19:00:02
Lượt xem: 1,553

Khi con gái trong làng vừa ra đời, sẽ bị kh/âu miệng bằng chỉ tự tiêu.

Trên miệng họ chỉ được chừa lại một lỗ nhỏ, đủ để nhét một chiếc ống hút dùng để bơm thức ăn dạng lỏng.

Đợi sau khi trưởng thành, người chồng mới cưới của cô gái sẽ rạch miệng của cô ta.

Vết rách trên môi càng lớn, m.á.u chảy càng nhiều, nhà chồng sẽ càng sung túc thịnh vượng.

Sau khi chị gái kết hôn, anh rể dùng hết sức, cứ thế xé toạc môi của chị.

1.

Miệng của chị tôi được kh/âu cực kỳ chặt bằng kim chỉ.

Lỗ hổng trên môi của chị ấy nhỏ nhất làng.

Ngay cả ống hút dạng 0.5 ml cũng chẳng thể xuyên qua.

Mẹ tôi vô cùng tự hào, bà vẫn luôn nói rằng bản thân đã nuôi dạy được một đứa con gái ngoan hiền. Ai rạch mở được miệng của chị tôi, nhà đó về sau ắt sẽ đón phúc lành liên miên.

Đàn ông trong làng đều thích những cô gái miệng nhỏ, không chỉ tư vị ngọt ngào mà còn có thế vượng phu.

Hôm nay là ngày chị tôi thành niên.

Rất nhiều đàn ông đều đến nhà tôi ngỏ lời cầu hôn.

Trong số đó có trưởng làng đã ngoài năm mươi tuổi, năm ngoái vợ vừa qua đời là người mang đến sính lễ hậu hĩnh nhất.

Ba con bò vàng, năm con lợn nái đang thời kỳ động dục, còn có tám con dê nhỏ mập mạp. 

Tấm lòng thành của trưởng làng đã quá đủ.

Mẹ tôi vỗ tay lập tức đồng ý.

Thế nhưng chị tôi lại không bằng lòng.

Chị tôi đã phải lòng con trai của trưởng làng – Dương Vân Đồ.

Dương Vân Đồ khác với những người đàn ông khác ở trong làng.

Anh ấy từng ra ngoài đi học.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tuc-khau-mieng/chuong-1.html.]

Anh nói, việc con gái trong thôn bị kh/âu miệng chẳng khác nào tục bó chân của phụ nữ thời cổ đại, là một tập tục lạc hậu, đáng xấu hổ của thời phong kiến.

Anh ấy rất thương chị tôi, còn muốn giúp chị ấy gỡ bỏ chỉ kh/âu trên miệng.

Trưởng làng đã cho anh ấy một trận no đòn, nhốt trong phòng chứa củi, không cho ra ngoài.

Lúc chị tôi biết tin Dương Vân Đồ bị đánh, lòng chị như tan nát, nước mắt đầm đìa cả ngày.

Hôm nay, trưởng làng đã đem đám gia súc đến dạm hỏi đến nhà của tôi.

Ông nói, vài hôm nữa sẽ chọn ngày lành, rước chị tôi về nhà.

Mà chị tôi dù nói thế nào cũng nhất quyết không bằng lòng.

Mẹ tôi nổi giận.

Ngón tay đen đúa khô như que củi của bà ấy nhéo mạnh lên cánh tay của chị: “Tao dày công nâng niu chăm sóc cái miệng nhỏ của mày là để mày có thể gả cho người quyền thế nhất địa phương, nếu mày không chịu gả cho trưởng làng, tao đánh cho mày ch/ết!”

Mẹ có rất nhiều cách để đối phó với chị của tôi.

Bà ấy cũng đem chị nhốt ở trong phòng chứa củi, mấy ngày mấy đêm liền không cho chị ăn miếng nào.

Tôi nhìn mà trong lòng đầy xót xa, đem một bát nhỏ đầy sâu trái cây mang vào, đút cho chị: “Chị, chị ăn chút gì đi.”

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Chị tôi khó khăn ú ớ: “Để cho chị ch/ết đi, chị yêu Vân Đồ, sao có thể không màng luân lý, cứ vậy mà gả cho cha của anh ấy kia chứ.”

Tôi thở dài: “Chị, nếu như chị ch/ết, anh Vân Đồ nhất định sẽ rất buồn, nói không chừng còn phải chôn cùng với chị đấy.”

Chị tôi yêu Dương Vân Đồ.

Dương Vân Đồ cũng thật lòng yêu mến chị của tôi.

Anh ấy đã nhiều lần tuyên bố muốn đưa chị tôi rời khỏi thôn làng, đến thành phố sinh sống.

Thế nhưng chị tôi gan nhỏ, lại hiếu thảo một cách ngu muội, nhất định không chịu đi.

Lúc này, nước mắt của chị lại trào ra như suối.

Chị tôi lại ú ớ: “Em gái ngoan, nếu chị gả cho cha Vân Đồ, em nói chị sau này còn mặt mũi nào đối diện với anh ấy đây!”

Chị tôi vì đói quá lâu, lại thêm tâm trạng bị kích động nên sau đó liền lập tức ngất đi.

Loading...