TỤNG XUÂN ÂN - 2
Cập nhật lúc: 2024-11-02 09:53:44
Lượt xem: 2,950
Bấy giờ, ta mới hiểu ra. Có lẽ đứa trẻ không phải bị bỏ rơi, mà người nhà gặp chuyện chẳng lành nên không kịp mang nó theo.
Ta đặt tên cho đứa nhỏ là Nguyên Bảo.
Nguyên Bảo rất ngoan, không khóc không nháo. Nhưng có lẽ do đói khát quá lâu trong miếu, cơ thể nó yếu ớt, cháo loãng ta nấu cũng không chịu ăn.
Thấy ta lo lắng, Lý thẩm bàn với con dâu mới sinh, bảo cho hai đứa trẻ b.ú cùng nhau.
Con dâu thẩm khỏe mạnh, lại nhiều sữa đến nỗi ướt cả áo, nhưng ta ngại mở lời. May nhờ có Lý thẩm đứng ra, Nguyên Bảo mới có cái ăn.
Ban ngày, ông lão ở nhà trông nó, đến bữa lại đem qua nhà Lý thẩm cho bú. Ta thì rong ruổi bán đậu phụ, tối về đổi lấy ít gạo và mì.
02
Trẻ con lớn nhanh như thổi, thoáng chốc Nguyên Bảo đã lên ba.
Lúc này, Nguyên Bảo đã trở thành bảo bối của cả xóm, nhà nào rảnh cũng muốn đến chơi với nó. Bởi vì thằng bé quá đỗi xinh đẹp.
Lưu đại nương thường bảo: “Mười dặm tám làng, chẳng có đứa trẻ nào xinh hơn Nguyên Bảo.”
Đôi mắt nó tròn xoe, long lanh nước, làn da trắng nõn. Khi cười lộ ra hai lúm đồng tiền, mỗi lần thấy ta đều ríu rít gọi: “Tỷ tỷ! Tỷ tỷ!”
Mỗi khi bán xong đậu phụ, ta thường mua cho nó một hai cái bánh ngọt. Nguyên Bảo vui mừng nhảy nhót như con thần đồng trong miếu thờ Phật.
Con trai Lý thẩm hay trêu: “Ăn bao nhiêu sữa nhà ta, vậy mà vẫn chỉ nhận Xuân Nhi.”
“Đương nhiên rồi, là Xuân Nhi nhặt được nó cơ mà.”
Dạo này trong thành Định Kinh không được yên ổn. Trên phố thường có người cưỡi ngựa phóng qua như tìm kiếm ai đó, quan binh tuần tra cũng nhiều hơn.
Sợ có chuyện chẳng lành, ta sớm quay về nhà.
Vừa khép cửa, ta đã cảm thấy có gì đó không ổn.
Sân nhà vắng tanh, không có tiếng cười của Nguyên Bảo, cửa phòng chính đóng kín, bên trong dường như có tiếng động khe khẽ.
Chẳng lẽ có trộm đột nhập?
Ta sợ đến mềm cả chân, nhưng vẫn cố lấy can đảm, cầm cây đòn gánh rón rén đi về phía gian chính.
Vừa định đá cửa xông vào, cánh cửa lại mở ra từ bên trong.
Một thiếu niên khoảng mười bảy, mười tám tuổi bước ra, trên tay bế theo Nguyên Bảo. Nhìn thấy ta trong tư thế sẵn sàng chiến đấu, hắn thoáng sững người.
Mẹ ta từng nói với ta rằng, trên đời này, chỉ có huyết thống là thứ không thể cắt đứt. Trước đây, ta không tin. Nhưng giây phút nhìn thấy thiếu niên ấy, ta lập tức hiểu ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tung-xuan-an/2.html.]
Hắn giống Nguyên Bảo như đúc. Vẫn là đôi mắt to tròn ấy, vẫn là lúm đồng tiền xinh xắn, chỉ là nơi khóe mắt và chân mày thêm chút do dự, ít đi vài phần sinh khí.
“Là cô đã cứu Nguyên Bảo?”
“Phải.”
Hắn định quỳ xuống hành lễ, nhưng ta nhanh tay đỡ lấy.
"Không cần đa lễ như thế."
Thiếu niên mắt đỏ hoe, trông thật đáng thương.
Hắn tự xưng tên Vương Thứ, kể rằng gia đình trên đường lên kinh thành đã bị kẻ thù truy sát, buộc phải để đệ đệ ở lại miếu hoang. Nào ngờ cả nhà đều bị g.i.ế.c hại, còn đệ đệ thì sống c.h.ế.t không rõ.
Vương Thứ vốn tá túc ở nhà họ hàng phương Nam, nghe tin dữ liền vội vã quay về, dò hỏi khắp nơi, mãi gần đây mới biết có người bán đậu phụ nhặt được một đứa trẻ. Nhờ đó, hắn lần theo địa chỉ mà tìm đến.
Ta do dự hỏi:
"Vậy giờ huynh định đón Nguyên Bảo về sao?"
Vương Thứ nhìn đứa trẻ đang ngủ ngon trong lòng mình, rồi lắc đầu:
"Không, ta đã nộp danh trạng để tòng quân, ba ngày nữa sẽ phải lên đường."
"Nơi chiến trường sinh tử khó lường, đệ đệ đành nhờ cô nương chăm sóc giúp."
Ta nhìn Vương Thứ từ đầu đến chân, dù chỉ khoác bộ áo vải thô, nhưng cử chỉ điềm tĩnh, phong thái khác xa những nam nhân quê mùa trong xóm. Hắn mang khí chất của người có phúc, mi tâm sáng sủa, không hề vương chút bụi trần.
"Huynh cứ yên tâm ra đi, Nguyên Bảo ta sẽ chăm sóc chu toàn."
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Nguyên Bảo là do ta nuôi lớn, nếu có thể giữ nó lại, ta mừng còn chẳng kịp. Sau khi bàn bạc ổn thỏa, tảng đá trong lòng ta rốt cuộc cũng được trút xuống.
Sáng hôm sau, như thường lệ, ta dậy từ canh tư, chuẩn bị chẻ củi, đun nước và xay đậu.
Ông lão dạo này sức khỏe kém hơn, ta bảo ông cứ ngủ thêm. Hôm qua, Vương Thứ ngủ chung với Nguyên Bảo trên chiếc kháng cũ, không biết có ngủ ngon không.
Vừa nghĩ vậy, đã thấy Vương Thứ từ trong nhà bước ra. Quầng thâm dưới mắt lờ mờ hiện lên, chắc hẳn đêm qua bị tiếng ngáy của ông lão làm phiền.
Thấy ta đang quay cối xay, hắn bước tới, đòi giúp một tay. Ta từ chối không được, đành nhường lại chỗ cho hắn.
Ban đầu, hắn còn hơi vụng về, nhưng sau dần quen tay, đẩy cối xay rất trơn tru. Nhìn đôi cánh tay khỏe khoắn, ta biết hắn chắc chắn từng luyện võ.
Khói củi trong bếp tỏa ra, hòa lẫn với mùi thơm của đậu nành. Ta im lặng từng muỗng một bỏ đậu vào cối, nhìn từng giọt mồ hôi lấm tấm trên trán Vương Thứ.
Thấy hắn có vẻ nóng, ta vô thức nói:
"Nếu nóng quá, huynh có thể cởi áo khoác ra."
...