Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TỤNG XUÂN ÂN - 3

Cập nhật lúc: 2024-11-02 09:54:10
Lượt xem: 2,699

Ta thề, ta thực sự chỉ lo hắn bị nóng thôi!  

 

Nhưng Vương Thứ liếc ta một cái, rồi quả thật bắt đầu cởi áo. Đến lúc này, ta mới nhận ra rằng giữa ta và hắn là nam nữ độc thân, thế này thật không hợp lễ nghi chút nào.  

 

Muốn mở miệng ngăn lại thì đã muộn. Vương Thứ cởi áo ngoài màu xám tro, để lộ chiếc áo trong trắng muốt.  

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Cổ áo hơi hé mở, lộ ra đường nét lồng n.g.ự.c săn chắc. Những giọt mồ hôi óng ánh trượt dài theo cằm rồi thấm vào lớp áo mỏng, tựa như yêu nghiệt trong tuồng hát, khiến người khác xao xuyến.  

 

Mặt ta đỏ bừng, vội vàng quay sang xem nước trên bếp đã sôi chưa.  

 

*************

 

Sau một hồi bận rộn, đậu phụ được chất lên xe đẩy, ta chuẩn bị đi rao bán. Vương Thứ định đi cùng, nhưng lại có vẻ lưỡng lự.  

 

Ta nhanh miệng nói:  

"Để mình ta đi là được rồi. Ta quen đi bán khắp nơi, có thêm người lại càng vướng."  

 

Hắn nghe vậy cũng không ép, chỉ bảo sẽ ở nhà nhóm bếp nấu ăn.  

 

Vương Thứ ở lại nhà ta ba ngày, trước khi lên đường tới doanh trại.  

 

Trước lúc đi, hắn nói sẽ nhờ người mang tiền lương hàng tháng về cho ta, coi như chu cấp cho Nguyên Bảo.  

 

Sau khi Vương Thứ đi, Lưu đại nương và Lý thẩm lại kéo nhau đến mắng mỏ ta.  

 

"Chưa lấy chồng đã nuôi trẻ con đã là trái lễ rồi, giờ còn để nam nhân lạ ở chung mấy ngày, liệu còn tìm được ai tốt mà lấy không?"  

 

Ta chẳng biết đáp thế nào. Cuộc sống vốn đã khó khăn, với ta, một cô gái mồ côi, lại càng khó khăn hơn. Lấy chồng đương nhiên là một lối thoát, nhưng nếu lấy nhầm người thì sao?  

 

Thuở nhỏ, ta từng thấy một thẩm hàng xóm bị chồng đè xuống đất đánh tím bầm mặt mũi, chỉ vì bữa cơm dọn lên trễ. Nếu ta cũng xui xẻo gặp phải kẻ như vậy, liệu có còn đường sống không?  

 

Ta biết suy nghĩ của mình khác người, khó lòng được chấp nhận, nên chỉ cúi đầu nghe các thẩm mắng cho xong rồi ai về nhà nấy.  

 

Ông lão không nói gì, chỉ ngồi trên bậc thềm, lặng lẽ nhìn Nguyên Bảo chơi xe gỗ. Ta đặt gánh xuống, rót cho ông một chén nước.  

 

Giờ sức khỏe của ông đã rất yếu, đại phu bảo rằng e là khó qua khỏi mùa đông này.  

 

Ta hết lời van xin, nhưng đại phu chỉ lắc đầu.  

 

Có lẽ ông cũng cảm nhận được tình trạng của mình, nên thường ngồi ngẩn ngơ nhìn ra cổng sân, trầm tư suy nghĩ.

 

"Xuân Nhi, sau này nếu ông đi rồi, con phải sống thật tốt cùng với Nguyên Bảo, biết chưa?"  

 

"Dạ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tung-xuan-an/3.html.]

 

"Con là đứa có hiếu, sau này nhất định sẽ có phúc."  

 

Phúc đức ư? Ta làm gì có phúc nào. Cha mẹ và đệ đệ đều c.h.ế.t đói nơi đất khách, phúc lớn nhất của ta cũng chỉ là nhờ ông mà sống lay lắt đến giờ.  

 

******

 

Tháng ba, hoa hoè trước ngõ đã nở trắng cả cành.  

 

Chính vào buổi sáng hoa rụng đầy đất ấy, ông đã thanh thản ra đi trong giấc ngủ.  

 

Mọi thứ cho tang lễ từ trước đã chuẩn bị sẵn. Các huynh trưởng và bá phụ trong xóm giúp ta đưa ông lên núi ngoài thành an táng. Ta cũng đem hết quần áo, giày mũ đã gói ghém đốt cho ông.  

 

Nguyên Bảo giờ đã nói được cả câu hoàn chỉnh, suốt buổi cứ đau lòng mà gọi "ông ơi", khiến Lý thẩm và Lưu đại nương nghe mà rơi nước mắt.  

 

Tiễn ông xong, ngày tháng vẫn phải tiếp tục.  

 

Không còn ai trông nom Nguyên Bảo, ta đành dắt nó đi bán hàng cùng. Ta buộc một sợi dây vải dày quanh thắt lưng, để nó theo sát bên mình. Khi mệt, ta thắt nút rồi địu nó trên lưng.  

 

Dắt theo Nguyên Bảo đi bán đậu phụ, không ngờ lại được nhiều khách hơn. Những người qua đường thấy nó dễ thương đều dừng lại trêu chọc đôi câu, tiện thể mua vài miếng đậu phụ.  

 

Nhờ vậy, tuy hơi vất vả, nhưng ta kiếm được nhiều hơn trước.  

 

******

 

Hôm ấy, ta đang bày hàng bên lề đường như thường lệ thì bất ngờ vài toán binh lính chạy tới chắn trước mặt. Rõ ràng có vị quý nhân nào đó sắp ngang qua.  

 

Chẳng bao lâu, một hàng gia nhân hộ tống chiếc xe ngựa lộng lẫy từ từ tiến lại, hương thơm nhè nhẹ đã thoảng trong không khí từ xa.  

 

Bính bá phụ bán kẹo hồ lô ghé tai ta thì thào:  

"Nhìn thấy chưa? Đó là Nhị tiểu thư Từ Ấu Ninh, con gái của Tể tướng đương triều đấy. Nghe nói tỷ tỷ của cô ấy chính là Thục Phi nương nương."  

 

"Thục Phi và đại tiểu thư nhà họ Khương cùng tiến cung một ngày. Ai ngờ hôm nay nhà họ Từ quyền thế khuynh đảo, còn Khương phủ thì đã thành ma quỷ dưới đất."  

 

Nhớ đến thảm cảnh m.á.u chảy thành sông ở Khương phủ ngày ấy, ta vô thức ôm chặt Nguyên Bảo đang ngủ trong lòng:  

"Bá đừng nói nữa, coi chừng làm thằng bé sợ."  

 

Vừa dứt lời, xe ngựa đột ngột dừng lại.  

 

Một bàn tay trắng nõn vén rèm xe lên, một thiếu nữ đẹp tựa tiên nữ trong tranh đang nhìn về phía ta.  

 

Ánh mắt nàng ta dừng lại ở Nguyên Bảo:  

"Đứa trẻ này là ai?"  

 

Loading...