Tướng Công, Chàng Còn Sống Chứ? - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-08-21 22:32:35
Lượt xem: 4,398
Ta ngẩn người trong giây lát, rồi nhanh chóng hiểu ra, trong lòng có chút bối rối.
Khi trước ta giả vờ yếu đuối, mỗi lần có sấm chớp là lại chui vào lòng Yến Độ, không ngờ chàng còn nhớ.
Xa như vậy... chàng đến một mình sao?
Ta cúi mắt, che giấu cảm xúc thoáng qua, nghiêm túc nhìn chàng: "Chàng thật tốt."
Chàng mỉm cười nhẹ, không cảm thấy điều đó có gì to tát.
Lòng bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên sau đầu ta: "Phu thê mà."
Về đến phòng, ta vội vàng giục gia nhân đun nước nóng, lấy thuốc rượu, lo lắng chăm sóc từ trước đến sau.
Yến Độ nhìn thấy ta bận rộn không ngừng, mỉm cười, đưa tay kéo ta lại.
Nhẹ nhàng kéo về phía sau, ta liền rơi vào lòng chàng, bị chàng ôm chặt trong lòng.
Chàng vừa tắm xong, hương thoang thoảng trong tóc, nhìn gần lại càng thấy chàng đẹp hơn.
Lúc trước ta còn nghĩ lão Tam giống chàng, giờ nhìn lại, lão Tam kém xa.
Một người là tuyết trên trời, còn người kia chỉ là ánh trăng phản chiếu trong bùn lầy.
Ta ấm áp hơn chàng, cằm chàng từ từ nghiêng qua, theo vết đỏ trên má ta mà hôn đến khóe môi.
Bị chàng hôn đến mức ngẩn ngơ, ta quên mất chân chàng còn bị thương.
Nào ngờ, dưới mái hiên bỗng vang lên một giọng nói trong trẻo: "Tẩu tẩu!"
Sắc mặt Yến Độ chậm rãi trầm xuống.
10
"Ấy, Tam gia..."
Nữ tỳ chưa kịp ngăn lại, lão tam đã trực tiếp vén rèm bước vào, vừa định mở miệng, ngẩng đầu lên liền thấy Yến Độ.
Nụ cười trên mặt hắn chợt khựng lại.
Yến Độ giữ chặt eo ta không cho đứng dậy, ánh mắt giao nhau, một lúc sau trong phòng im lặng như tờ.
May mà da mặt lão tam dày, tình cảnh như vậy cũng chẳng khiến hắn đỏ mặt, bỗng nở nụ cười.
"Nhị ca đến rồi, đúng lúc, ta còn chưa uống rượu mừng của hai người, tối nay bù lại nhé?"
Nói rồi, hắn giơ chiếc hộp đựng thức ăn trong tay lên.
Yến Độ hơi nhướn mi, trầm giọng: "Nơi đây là trước mặt Đức Phật."
Ánh mắt lạnh lẽo từ trong mắt chàng b.ắ.n ra, từng chữ rõ ràng: "Cũng là phòng của tẩu tẩu đệ."
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
"Người một nhà cả mà..."
Lão tam chẳng để tâm, nhưng nhìn sắc mặt của Yến Độ, đành nuốt lời, mỉm cười mơ hồ.
"Được rồi, đệ sai rồi."
Rồi nói: "Ngày kia xuân săn, đại ca trở về, đến lúc đó tụ tập cũng được."
Hắn đặt hộp thức ăn xuống, cười với ta một cái rồi ra ngoài.
Nghe nói Yến Lẫm sắp trở về, lòng ta thoáng lo lắng.
Sao lại về sớm hơn kiếp trước?
Yến Độ nhìn chăm chú vào mặt ta, nhẹ nhàng nhướn mày: "Sợ hắn sao?"
Ta lắc đầu, nói: "Tam đệ thật là nhiệt tình, ta có chút ngại."
Một tiếng cười khẽ, Yến Độ bất ngờ nắm lấy cằm ta, cẩn thận nhìn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tuong-cong-chang-con-song-chu/chuong-5.html.]
Khi chàng không nói, đôi mắt của chàng như bị bao phủ bởi một lớp sương tuyết, khiến người ta không thể đoán được suy nghĩ của chàng.
Ta có chút bối rối, lặng lẽ nắm c.h.ặ.t t.a.y áo.
Ai ngờ chàng chẳng hỏi gì, chỉ cầm lấy mặt ta, từng chút từng chút hôn, như đứa trẻ tìm thấy món đồ chơi yêu thích.
Hương thuốc thấm vào mùi hương trong màn, mưa đánh lên lá chuối, những cánh hoa rơi xuống ướt át.
Trong cơn mơ màng, ta chạm vào một thứ gì đó ấm ấm.
"Bùa hộ mệnh."
Tóc mai của Yến Độ hơi ướt, chàng cúi xuống để ta dễ quan sát.
Một miếng ngọc Quan Âm trong suốt.
Ta nhận ra thứ này.
Kiếp trước, trước khi chết, Yến Độ đã gỡ miếng ngọc này trao cho ta.
Lúc đó, chàng đã không thể nói được nữa, đôi mắt đen sẫm nhìn ta mờ mịt.
Ta sợ hãi, van xin chàng đừng bỏ ta, xin chàng đừng chết.
Phần nhiều là xin chàng tha cho ta, đừng để ta phải góa bụa.
Nhưng khuôn mặt chàng tái nhợt, chỉ kịp nhét miếng ngọc vào tay ta, nắm chặt một cách yếu ớt.
Buông tay rời đi.
Bùa hộ mệnh nói gì chứ, ai trong hai chúng ta cũng chẳng ai bảo vệ được cả.
11
Mới đó mà đã đến xuân săn, gia đình quý tộc trong thành đua nhau ngồi xe, cưỡi ngựa kéo đến Bắc Sơn.
Có Yến Độ bên cạnh, Yến Nghiệp không dám làm càn, vừa đến trường săn đã cùng mấy đứa con nhà thế gia chơi đùa cưỡi ngựa đánh cầu.
Nam nữ ngồi riêng, cách nhau bởi mấy tấm bình phong.
"Đây là tam lang nhà phu nhân sao?"
Mấy vị phu nhân quý tộc mắt đầy ngưỡng mộ, liên tục khen ngợi.
Thái thái giữ vẻ đoan trang, mỉm cười: "Trẻ con chẳng có mấy phần đứng đắn, nghịch ngợm như khỉ, khiến các phu nhân cười chê rồi."
Dù tự hạ thấp, nhưng giọng nói tràn đầy yêu thương.
Ta nhìn thân hình cường tráng đầy sức sống của lão tam trên sân, thoáng chút thất thần.
Sự tươi trẻ như vậy, Yến Độ chưa bao giờ có được.
Đột nhiên, một tiếng hô kinh ngạc vang lên bên cạnh. Mọi người dõi nhìn, hóa ra là Yến Lẫm.
Thân hình cao lớn, khí thế sát phạt đặc trưng của nam nhi Tây Bắc, hắn giương cung b.ắ.n tên, mũi tên mạnh mẽ như tia chớp.
Chỉ trong chốc lát, đã xuyên thủng mục tiêu.
"Chà, quả không hổ là Yến tướng quân!"
Yến Lẫm là con trưởng của thiếp thấp, mẹ ruột đã qua đời, được nuôi dưỡng dưới gối Thái thái.
Nụ cười của Thái thái nhạt đi đôi chút, nhưng vẫn gật đầu, nhận lời khen của mọi người.
Chỉ riêng Yến Độ, không ai nhắc đến.
Danh tiếng của chàng ngoài kia không tốt lắm, thương nhân từ xưa đã bị giới văn nhân khinh bỉ, huống chi chàng lại hành xử quyết đoán, không để tình cảm làm ảnh hưởng.
Những kẻ có tâm địa xấu thường truyền tai nhau gọi chàng là ‘gian thương hiểm ác’, thêm vào đó là vẻ mặt lạnh lùng, ít nói cười, khiến cho mọi người dần dần cũng tin như vậy.
Đang mải mê suy nghĩ, chợt nghe có người lớn tiếng mời, bảo Yến Độ thi b.ắ.n cung một lần.
Trường săn lập tức xôn xao.