Tướng Công, Chàng Còn Sống Chứ? - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-08-21 22:32:38
Lượt xem: 4,549
Ai mà không biết Yến Độ đã bệnh lâu ngày, sức mạnh cánh tay để kéo cung nặng sao có thể so với người bình thường?
Ta trừng mắt nhìn qua, không ngờ lại bắt gặp ánh mắt của Yến Lẫm.
Hắn nhẹ nhàng buông cung xuống, tựa người vào cột, lông mày như kiếm, trên mặt lộ ra vẻ gian tà, hoàn toàn là bộ dạng đang xem trò vui.
Tên khốn!
Ta không khỏi lo lắng nhìn về phía bóng người sau tấm bình phong bên trái.
Không thể nhận lời, mất mặt còn hơn mất mạng.
Nhưng ngay sau đó, bóng dáng gầy gò kia chậm rãi chống đầu gối đứng dậy.
Đã nhận lời rồi.
12
Ta suýt nữa bật dậy, may mắn là đã kiềm chế được.
Bốn phía đều có người dòm ngó, ta phải bày ra dáng vẻ phu thê đồng lòng.
Nhưng ta giả vờ không kinh ngạc, cớ sao Thái thái cũng không có biểu cảm gì.
Dù có thiên vị, cũng không đến mức thờ ơ với con ruột của mình như vậy chứ!
Yến Độ bước tới, mặc áo dài rộng thùng thình, phong thái thanh nhã như cây tùng cây bách, hoàn toàn khác biệt với những võ tướng mặc giáp bên cạnh.
Yến Lẫm cười khẩy, nghiêng đầu nói: "Nhị đệ đừng cố quá nhé, lỡ làm mình bị thương, trụ cột của nhà chúng ta coi như sụp đổ rồi."
Giọng điệu châm biếm, khiến đám bạn xấu đứng sau lưng hắn cười phá lên.
Yến Độ như chẳng hề nghe thấy, ngón tay dài mảnh khảnh vuốt dọc theo cán cung, ánh sáng chiếu lên gương mặt nghiêng khi cúi xuống.
Lúc ấy, không hiểu sao, những tiếng xì xào bàn tán xung quanh bỗng chốc im bặt.
Chỉ còn gió nhẹ, khẽ thổi qua những ngọn cỏ.
Mọi ánh mắt, đều đổ dồn về phía chàng.
Chỉ thấy chàng hơi gắng sức nâng cung lên, nhưng động tác lấy tên, gắn cung lại vô cùng chuẩn xác.
Chàng đứng vững, quét sạch khí bệnh ngày thường.
Tập trung tinh thần, không chút do dự, ngón tay dứt khoát buông ra, chỉ nghe tiếng "vút" xé gió như tre nứt.
Người quan sát mục tiêu trợn mắt há hốc miệng, giơ cờ nhỏ lên kinh ngạc hét lớn: "Bạch tiễn!"
Ý nói là tên đã xuyên qua tâm bia, lộ ra đầu mũi tên.
Ta ngây người mở miệng.
Giỏi đến vậy sao!
Yến Lẫm cũng không ngờ tới, mặt hắn trở nên khó coi vô cùng.
Ngược lại, Yến Nghiệp ngồi trên ngựa cầm cây gậy đánh cầu, nhìn qua một cái, chẳng nói gì.
Ta không nhịn được nhìn sang sắc mặt của Thái thái.
Bà ta chăm chú nhìn vào sân, tựa như một bức tượng đá nhập định.
Sau này mới biết, hóa ra trước khi lên bảy, Yến Độ vốn rất khỏe mạnh, kỹ năng cưỡi ngựa b.ắ.n cung là giỏi nhất trong ba huynh đệ, văn võ song toàn, là bảo bối của Thái thái.
Không ngờ, một cơn bệnh ác ập đến, khiến Yến Độ mắt mù miệng câm, toàn thân tàn tật.
Mọi người đều nói chẳng sống nổi nữa, chuẩn bị sẵn quan tài thôi!
Chỉ có Gia gia Yến gia đứng ra, mạnh mẽ kéo Thái thái đang khóc lóc thảm thiết trước giường, đưa Yến Độ về viện của ông.
Từ đó, ép Yến Độ đứng dậy, bất kể mùa đông lạnh giá hay mùa hè nóng nực, chàng đều chống gậy luyện võ, tăm tối tập viết chữ, để lại đôi tai nghe học.
Gia gia nói với chàng: "Người muốn c.h.ế.t thì có sông để nhảy, có dây để treo cổ. Muốn sống cũng dễ, say sưa mơ màng, mù mịt mà sống qua ngày."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tuong-cong-chang-con-song-chu/chuong-6.html.]
"Nhưng, muốn sống cho đàng hoàng chính trực lại thật khó."
"Độ nhi, con muốn thế nào?"
13
Đông viện trở nên hỗn loạn.
Từ khi trở về từ Bắc Sơn không lâu, Yến Độ đã thổ huyết, ngất xỉu không tỉnh lại.
Mọi thứ dường như diễn ra nhanh chóng hơn.
Ngày Yến Lẫm trở về và bệnh tình trầm trọng của Yến Độ.
Một ý nghĩ kinh hoàng như một tấm lưới chặt chẽ phủ xuống đầu ta, tâm không yên, ta bước qua hành lang.
Va phải một người.
“Duyên Duyên.”
Hắn đỡ lấy khuỷu tay ta, mày rậm giãn ra, cười nói: “Gặp được nàng thật không dễ dàng!”
Ta bỗng chốc kinh hãi, vội giật tay ra khỏi hắn.
Yến Lẫm?
Sao hắn biết tên tự của ta?
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Ngay cả kiếp trước ta cũng chưa từng tiết lộ.
“Quên ta rồi sao?” Hắn nhíu mày, rút từ tay áo ra một chiếc khăn thêu, “Năm kia trong hội đèn nguyên tiêu, đèn hoa sen của nàng rơi xuống nước, vẫn là ta vớt lên giúp mà!”
Ta kinh ngạc nhìn hắn.
Trong đầu lóe lên hình ảnh mờ nhạt của một người, hôm đó người đông nghịt, ta cũng không nhìn rõ, chỉ lờ mờ nhớ người đó là một nam nhân cao lớn.
Là hắn sao?
Nhưng chiếc khăn thêu trong tay hắn quả thực là của ta, góc khăn có thêu chữ “Duyên Duyên”.
Ta không để lộ chút biểu cảm, lùi lại hai bước, cúi đầu: “Như vậy, vẫn chưa kịp tạ ơn đại ca.”
Hắn cười, bước lại gần: “Không cần cảm ơn, ta thấy mấy ngày nay nàng bận rộn lo lắng cho nhị đệ đến gầy cả mặt rồi…”
Hơi rượu xộc tới, tay hắn đưa qua.
Chát!
Mặt Yến Lẫm lệch sang một bên, biểu cảm đầy kinh ngạc.
“Đại ca say rồi, xin hãy tự trọng.”
Ta rút lại bàn tay đau nhói, tiện thể lấy lại chiếc khăn thêu, nhanh chân chạy vào viện.
14
Tên vô lại, còn dám hại ta, mơ đi.
Hơi thở hổn hển quay người đóng cửa, mùi thuốc nồng đậm từ phòng trong lan tỏa.
Yến Độ nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền.
Ta nhìn chàng, lòng đầy phiền muộn.
“Tướng công quả thật biết ngủ, ta bị người ta trêu ghẹo mà chàng chẳng quản.”
Nhân lúc chàng hôn mê, xung quanh không có ai, ta trút hết nỗi lòng bực bội.
“Lẽ ra ngay từ đầu chàng đừng cưới ta, hại ta một đời chưa đủ, còn muốn ta theo chàng c.h.ế.t yểu cả hai kiếp sao?”
Nói rồi nước mắt không kìm được mà trào ra.
“Nhà chàng toàn sói hùm, ta phòng cũng không xuể, chỉ mong chàng sống thêm vài ngày để chống lưng cho ta, ai ngờ chàng hưởng phú quý một khắc, cũng đem cả mạng ra chơi!”