TƯỞNG GIA ĐI TÌM (LẠI) - 19
Cập nhật lúc: 2024-06-14 21:59:09
Lượt xem: 597
Ban đầu, công ty tiếp nhận một dự án hấp dẫn, vừa đúng lúc thị trường đầu tư đang phát triển mạnh mẽ, trong một năm lợi nhuận công ty đã tăng gấp mấy chục lần.
Vinh Khiên là người không giữ được tiền trong tay, nên khi giá nhà bắt đầu tăng, anh ấy đã mua nhà trả toàn bộ tiền mặt.
Những chuyện này, tôi mới biết khi Vinh Khiên sau nhiều năm lại tỏ tình với tôi.
Tôi thở dài: "Anh đã chặt đứt đào hoa của em bao năm, làm em bỏ lỡ biết bao cơ hội lựa chọn."
Vinh Khiên nghiêm túc nói: "Điều đó chứng tỏ những người đó chỉ là thoáng qua. Anh thích em bao năm, lần nào cũng lo không đợi được đến lúc thích hợp, đợi qua kỳ thi đại học, đợi em đủ tuổi, rồi lại đợi anh vượt qua giai đoạn khó khăn sự nghiệp… Bây giờ em còn lý do gì để từ chối nữa?"
Tôi nói: "Môn đăng hộ đối."
Lúc đó, Vinh Khiên, người đã từng trải qua nhiều gian khổ trên thương trường, mắt đỏ lên.
"Anh ghét nhất em nói thành ngữ bốn chữ đó, lúc trước là "tình bạn vĩnh cửu', bây giờ lại 'môn đăng hộ đối'."
Hôm đó, Vinh Khiên uống say mèm, tôi lái xe đưa anh ấy về nhà.
Anh ấy không chịu về, ôm tôi khóc mãi, uất ức như chàng trai năm nào bị từ chối vào đêm giao thừa.
61
Sau khi tốt nghiệp cao học, tôi vào làm biên kịch cho một công ty sản xuất phim.
Hàng ngày ngồi trước máy tính vò đầu bứt tai, bực mình vì sao lại chọn vào ngành điện ảnh.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Vinh Khiên giao việc quản lý công ty cho giám đốc điều hành, rảnh rỗi gọi điện hỏi Đổng Tử Tân về nhận định của anh ấy đối với ngành công nghiệp điện ảnh.
Cuối năm, ban lãnh đạo công ty thông báo họp, Vinh Khiên mặc vest ngồi vào ghế sếp của tôi.
Tôi hỏi: "Anh đang làm trò gì vậy?"
Vinh Khiên đặc biệt kéo rèm cửa sổ văn phòng xuống, sờ cằm, láu cá nói: "Anh chỉ muốn trải nghiệm cảm giác của tổng tài bá đạo thôi."
Tôi đứng dậy định bỏ đi.
Vinh Khiên vội nói: "Này, công ty hợp danh, tìm hiểu một chút đi."
Những năm qua tiểu thuyết của tôi đã gặp thời kỳ bùng nổ chuyển thể phim ảnh, đầu tư vào một công ty điện ảnh khởi nghiệp cũng có vẻ ổn.
Tôi ngồi xuống lại.
Vinh Khiên đưa hợp đồng đã chuẩn bị sẵn cho tôi, nói: “Tưởng tổng, bây giờ môn đăng hộ đối chưa?"
"Anh, bền bỉ không mệt mỏi à?"
Mắt Vinh Khiên lại đỏ lên, "Đây gọi là 'ngu công dời núi'."
Tôi nhanh chóng ký tên vào hợp đồng, tiện tay kéo cà vạt của anh ấy, trong lúc anh ấy cúi xuống ngạc nhiên, tôi đóng dấu một cái.
“Kim thạch khả lâu”*
(*) Cùng nghĩa với "Có công mài sắt có ngày nên kim".
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tuong-gia-di-tim-lai/19.html.]
Trong mắt Vinh Khiên, bùng lên pháo hoa như đêm giao thừa năm đó.
62
Vinh Tử Khôn và dì tôi đã ly hôn.
Sau khi biết tin, tôi và Vinh Khiên nhanh chóng bay về tỉnh để thăm dì.
Vinh Tử Khôn để lại biệt thự nửa sườn núi cho dì, dì đã buông bỏ chấp nhất nhiều năm, trông dì rất bình thản.
"Một ngày nọ, sau khi tỉnh dậy, dì phát hiện trong nhà không có một ai. Lúc đó dì mới hiểu, mình kiên trì bao năm, sớm đã không còn đáng giá nữa rồi."
Tôi có chút do dự nói với dì về việc tôi và Vinh Khiên sắp kết hôn.
Dì bình thản nói: "Vinh Khiên so với cha nó kiên định hơn, nó rất hợp với cháu."
Chọn một người để cùng sống trọn đời không phải xem có yêu hay không, mà là có hợp hay không.
Không ngờ có một ngày dì sẽ nói cho tôi đạo lý này.
May mắn thay, tôi thực sự yêu anh ấy.
Vinh Khiên lên phòng cũ của tôi, tìm rất lâu mới thấy quả cầu pha lê đó.
Anh ấy chỉ vào một câu viết bằng tiếng Malaysia trong quả cầu, hỏi: "Thật sự em không biết là gì sao?"
Tôi lắc đầu.
Vinh Khiên âu yếm gõ nhẹ trán tôi, "Thật chậm hiểu."
63
Sau khi ly hôn, Vinh Tử Khôn không tái hôn.
Bây giờ gặp ông ấy, chúng tôi phải hẹn trước với thư ký của ông ấy.
Hôm đó, trong văn phòng của tập đoàn Vinh Thị, tôi gặp lại Đỗ Lẫm đã lâu không gặp và những người khác trong gia đình họ Vinh.
Họ thấy tôi và Vinh Khiên, đều hơi ngạc nhiên, sau đó mới phản ứng lại.
Đỗ Lẫm đã có vài nếp nhăn nơi khóe mắt, khí chất càng thêm trầm ổn, nhưng ánh mắt nhìn người vẫn khiến tôi cảm thấy không thoải mái.
Khi Vinh Khiên và Đỗ Lẫm bắt tay, dường như có sự đối chọi ngầm.
Tôi đứng bên cạnh cảm nhận rõ ràng không khí đột nhiên hạ nhiệt.
Đỗ Lẫm nhìn tôi, cười nói: "Tưởng Gia, đã gần mười năm không gặp, càng ngày càng đẹp đấy."
Rồi hỏi thêm: "Hai người vẫn chưa kết hôn sao?"
Vinh Khiên đáp: "Đám cưới của tôi và Tưởng Gia vào cuối năm, anh họ nhận thiệp mời rồi, phải đến đúng giờ nhé."
Đỗ Lẫm trầm ngâm: "Chắc chắn rồi."