TƯỞNG GIA ĐI TÌM (LẠI) - 20
Cập nhật lúc: 2024-06-14 22:01:49
Lượt xem: 983
64
Vinh Tử Khôn già đi nhiều, nhưng tinh thần vẫn tốt.
Gặp chúng tôi, ông hỏi: "Hai đứa chạy ra Bắc Kinh gần mười năm rồi, sao vẫn chưa sinh cho ta đứa cháu nào?"
Vinh Khiên nói: "Con còn tưởng bố sẽ sinh cho con một đứa em trai hoặc em gái trước chứ."
Vinh Tử Khôn không thèm để ý đến anh ấy, trực tiếp hỏi tôi: "Cuối năm thật sự định kết hôn?"
Tôi gật đầu.
Vinh Tử Khôn nói thêm: "Lúc trước sợ ta không đồng ý, thì nên sinh con trước, lúc đó ta có thể không đồng ý sao."
Người già thật sự có một sự chấp nhất khó hiểu đối với trẻ con.
Tối hôm đó, Vinh Khiên không ngủ được, chủ động nói với tôi về những chuyện xảy ra sau khi anh ấy bị dì dẫn đi.
Ban đầu, anh ấy thề sẽ không bao giờ gọi dì là mẹ, hàng ngày còn gây sự với dì, càng nghịch ngợm càng tốt.
Nhưng có một lần, trong công viên chơi cầu trượt, anh ấy cố tình làm dì ngã, dì bị sẩy thai.
Vinh Tử Khôn đã đánh anh ấy một trận, anh ấy mới hiểu ra mình đã gi//ết ch//ết một sinh mạng.
Còn dì, sau đó vẫn yêu thương anh ấy như con ruột, không chút trách móc, vẫn coi anh ấy như con.
"Anh miệng gọi dì là mẹ, nhưng trong lòng không phải không hận dì. Nhưng năm đó, anh và dì về quê, thấy nhà em nghèo rớt mồng tơi, không một ai sống khá."
"Lúc đó anh nghĩ, nếu dì không bị bố anh lừa đi, mà lấy một người trong vùng, có phải cuộc sống của cả nhà em sẽ không khó khăn như vậy."
Trong lòng tôi có chút xúc động, những ngày đó thật sự không thể hồi tưởng.
"Sau đó, anh phát hiện bố anh không chỉ có một người phụ nữ bên ngoài. Dì và mẹ anh cũng như những chiếc bình đẹp đặt trong nhà, Vinh Tử Khôn không bao giờ dành tình cảm lâu dài cho một người phụ nữ."
"Nhưng hôm nay, anh thấy ông ấy bị những cổ đông gạt bỏ, mới nhận ra ông ấy thực sự già rồi."
Những cổ đông đó chính là những người nhà họ Vinh mà Vinh Tử Khôn đã hết lòng bồi dưỡng.
Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y Vinh Khiên, "Anh muốn làm gì thì cứ làm đi."
Vinh Khiên cười khổ: "Lấy anh, em lại phải lội vào nước đục rồi."
Tôi nhướng mày nói: "Giờ khác xưa rồi, nếu anh cần, em còn có thể giúp anh khuấy cho nước đục hơn nữa."
65
Chúng tôi sắp kết hôn, Vinh Khiên định mời họ hàng bên mẹ ruột anh ấy, tức là nhà họ Mạnh ở huyện cũ.
Bây giờ, nhà họ Mạnh có một công ty logistics khá mạnh trong vùng, người đứng đầu công ty là cậu của Vinh Khiên.
Chúng tôi hẹn gặp người nhà họ Mạnh.
Mợ của Vinh Khiên không nhận ra tôi, miệng nói không đáng cho mẹ ruột của Vinh Khiên, nhưng lại ám chỉ nhà họ Vinh nên giúp đỡ nhà họ Mạnh trong chuyện làm ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tuong-gia-di-tim-lai/20.html.]
Mạnh Khải hoàn toàn không ngờ sẽ gặp lại tôi, càng không ngờ tôi sẽ trở thành vợ của Vinh Khiên.
Vinh Khiên cười sâu ngăn ánh mắt của Mạnh Khải, "Mạnh Khải, lâu rồi không gặp."
Mạnh Khải nói: "Không ngờ, anh lại lấy cháu gái của Ninh Lan."
Vinh Khiên nói: "Tưởng Gia là Tưởng Gia, mẹ kế của tôi là mẹ kế của tôi. Hơn nữa, lúc đó không phải cậu đã mạnh mẽ thay mẹ tôi xả giận rồi sao?"
Mợ của Vinh Khiên sững người, lo lắng nhìn tôi và Vinh Khiên.
Mạnh Khải không tự nhiên nói: "Đó là chuyện quá khứ rồi. Vinh Khiên, giờ anh đã về, chúng ta sau này vẫn phải qua lại chứ."
Tôi đột nhiên hỏi: "Bây giờ Mạnh gia là cậu làm chủ phải không?"
Mạnh Khải chỉnh lại cà vạt, "Sau này tự nhiên sẽ là tôi."
Tôi tiếp tục cười nói: "Vậy sau này e rằng sẽ ít qua lại rồi."
Vinh Khiên nắm tay tôi, nói: "Ý của vợ tôi cũng là ý của tôi."
Người nhà họ Mạnh ở đó thần sắc khác nhau, không còn khí thế hống hách như xưa.
Trên đường về, Vinh Khiên kể cho tôi nghe một chuyện từ nhiều năm trước.
Sau khi tập đoàn Vinh Thị lên sàn, cậu của Vinh Khiên đã đích thân đến nhà, bảo Vinh Tử Khôn đừng để ý chuyện quá khứ, vì nể mặt Vinh Khiên mà hai nhà có thể hợp tác làm ăn.
Vinh Tử Khôn tất nhiên không đồng ý, cậu của Vinh Khiên đành hậm hực ra về.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
"Thiên hạ nhốn nháo, đều vì lợi ích. Những người miệng nói không đáng cho em, vì em tốt, thật ra cũng chỉ vậy thôi."
66
Tôi lại mơ về những ngày ở huyện thành.
Năm đó, sau khi bà ngoại tôi qua đời, tôi một mình ở lại huyện, đối diện với những lời suy đoán ác ý và sự lạnh lùng của mọi người.
Nhưng cũng có người đã giúp đỡ tôi.
Vinh Khiên đã cùng tôi trở lại huyện, bán căn nhà cũ.
Có người hàng xóm nhận ra tôi, ánh mắt đầy ngạc nhiên, "Cháu... là Tưởng Gia?!"
Tôi không trả lời, mặc người đó đứng ngây ra tại chỗ.
Vinh Khiên đã giúp tôi tìm được địa chỉ của thầy hiệu trưởng và thầy Trần, chúng tôi đến thăm từng người một.
Thầy hiệu trưởng đã nghỉ hưu, cầm quạt nhẹ nhàng phe phẩy, mời chúng tôi uống trà.
"Tưởng Gia, năm đó em rời đi mà không nói một lời, thầy còn tiếc nuối vì đánh mất một thủ khoa. Nhưng em đã đỗ vào Thanh Bắc, thực sự rất tốt."
Thầy Trần vẫn giữ tính cách lạnh lùng như xưa.
"Em cảm ơn tôi làm gì, là giáo viên, tôi vốn nên bảo vệ và chăm sóc tốt cho học sinh của mình. Dạy học theo năng lực từng học sinh là khó, nhưng đối xử công bằng không khó."