Tướng Quân Khó Gả - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-07-14 11:52:08
Lượt xem: 166
Ta ngẩng đầu nhìn về phía Cửu Ngũ Chí Tôn ngồi ở Kim Loan điện, kết cục hai lựa chọn trong mộng của ta đều là chết.
Nhưng ta muốn sống.
"Diệp Hoài Tịch, rốt cuộc nàng muốn cái gì?"
Tiêu Cảnh Dực thấy từ đầu đến cuối ta trầm mặc im lặng, y hơi sốt ruột.
Y nhướng mày, ngón cái và ngón trỏ cọ vào nhau, đây là động tác lúc y đang vô thức suy nghĩ.
Ta ngẩng đầu nhìn vua của một nước đang mặc hoàng bào, nhìn người mình từng có tình cảm chân thành, bình tĩnh nói: "Thần nữ muốn cầu bệ hạ tứ hôn, cầu gả cho Trấn Viễn đại tướng quân Mục Vân Hành."
"Ngươi nói cái gì?"
"Xin bệ hạ thành toàn!"
Ta cung kính nằm rạp trên đất, theo bản năng không để ý đến vẻ kinh ngạc trong đáy mắt của hắn.
Nhưng ta biết Tiêu Cảnh Dực không thể nào từ chối.
Chắc chắn y có thể biết ta và Diệp gia bỏ ra bao nhiêu tâm tư để y có thể leo lên đế vị.
Tân hoàng đăng cơ, đế vị của y còn chưa vững chắc, đối với lần luận công ban thưởng này, y nói: "Cố gắng làm hài lòng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tuong-quan-kho-ga/chuong-1.html.]
Quan trọng nhất là còn rất nhiều người không muốn ta nhập cung.
Đến khi ta vừa nói xong, thừa tướng Phượng đại nhân mở miệng hùa theo.
"Diệp cô nương nhiều lần cứu bệ hạ từ trong nguy hiểm, bây giờ đưa ra lời thỉnh cầu vì chung thân đại sự của mình cũng là chuyện thường tình."
Phượng tướng vừa nói xong, không ít triều thần thi nhau nói hùa.
"Đúng thế, Diệp cô nương cũng là nữ tử tướng môn, rất xứng với Trấn Viễn đại tướng quân."
"Đúng thế, Trấn Viễn đại tướng quân đã trấn thủ biên quan nhiều năm, chiến công hiển hách, cùng Diệp cô nương đúng là ông trời tác hợp cho."
"Hai vị này hầu hạ bên cạnh bệ hạ nhiều năm, nói không chừng hai người đã yêu thương nhau từ lâu, chỉ chờ bệ hạ thành toàn!"
Lời bàn tán ầm ĩ của triều thần rơi vào tai Tiêu Cảnh Dực, y ngoảnh mặt làm ngơ, ánh mắt sáng rực nhìn ta chằm chằm.
Ánh mắt kia nóng bỏng như lửa, nhưng ta không thể thỏa hiệp.
"Cầu... Bệ hạ thành toàn."
Tiêu Cảnh Dực trừng mắt nhìn ta, khẽ nhếch môi, qua hồi lâu mới chậm rãi mở miệng: "Trẫm... Trẫm... Thương nghị sau."
Trong lòng ta bất an, lại hơi mừng thầm, lại có chút bất đắc dĩ.
Thì ra y cũng không nỡ.