Tướng Quân Khó Gả - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-07-15 15:43:12
Lượt xem: 213
Kết quả sau khi ta đưa ra yêu cầu ở Kim Loan điện chính là ta bị giam lỏng trong hoàng cung.
Tiêu Cảnh Dực để mặc ta ba ngày, y chờ khi thân thể ta yếu ớt, chờ ta cầu xin y.
Nhưng tình yêu của ta dành cho y đã bị thủ đoạn tàn nhẫn trên đường đăng cơ của y làm cho hao mòn.
Có lẽ giấc mộng kia chính là dự báo, nhưng đó cũng phản ánh chân thật nỗi sợ trong lòng ta.
Nếu gả cho y chỉ sợ c.h.ế.t không yên lành.
Nếu không gả cho y thì còn chút hi vọng sống.
Ta bình tĩnh chờ ở trung cung, những năm này cùng Tiêu Cảnh Dực chinh chiến sa trường, thượng vị đoạt quyền, một đường gió tanh mưa máu, những tháng ngày bình yên thế này vô cùng hiếm có.
Chỉ là bình yên luôn bị phá vỡ.
Ta nhìn nam nhân đang đứng chắp tay trước mặt, cười nói: "Sao tướng quân lại ở đây?"
"Ta đến gặp thê tử tương lai."
"Ngài... Đồng ý cưới ta à?"
"Cô nương cầu gả trên điện, nếu như ta từ chối thì cô nương phải làm thế nào đây?"
Ta phục tùng cười yếu ớt, đúng là mình không chọn nhầm người.
Mặc dù ta và Mục Vân Hành qua lại không nhiều, nhưng ta tin tưởng hắn là người tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tuong-quan-kho-ga/chuong-2.html.]
Người tốt mới đáng gửi gắm, mới có thể hiểu nhau.
Ta cũng biết, hắn đồng ý cưới ta không phải vì thích, chỉ vì bảo vệ thanh danh của một nữ tử.
"Diệp gia đời đời trung lương, mặc dù ta và cô nương ít qua lại nhưng đi cùng nhau đã chứng kiến tính cách cứng rắn của cô nương."
Hắn cười tự giễu: "Cô nương có thể đồng ý gả cho người như ta đã là may mắn, huống chi Diệp cô nương lại là kỳ nữ cao nhã thanh khiết."
Mặc dù Mục Vân Hành tự hạ mình nhưng tình cảnh của hắn vô cùng phức tạp.
Sau khi Mục Vân Hành trở thành loạn thần, được Tiêu Cảnh Dực xem trọng mới một đường đi đến vị trí hôm nay.
Vì muốn chấn chỉnh lại thanh danh Mục gia, vì muốn hồi báo ân nâng đỡ, hắn trở thành lưỡi đao sắc bén nhất của Tiêu Cảnh Dực, đánh đâu thắng đó, dùng m.á.u huyết giúp y trải con đường thượng vị.
Nghe y quan của Tiêu Cảnh Dực nói trên người hắn đều là vết sẹo do kiếm, không có chỗ nào lành lặn. Từ xương lông mày đến đuôi mắt cũng có một vết sẹo khiến gương mặt kiên nghị, góc cạnh trở nên dữ tợn hơn.
Quý nữ đế đô thích công tử đoan trang nho nhã, da trắng dịu dàng, vì thế mặc dù Mục Vân Hành ngồi ở vị trí cao nhưng ngoài ba mươi lại không có thê thiếp gì.
Ta đứng dậy bái phục: "Đa tạ tướng quân thành toàn... Tâm tư riêng của ta."
Mục Vân Hành nhìn về phía ngoài cửa sổ, khẽ nỉ non: "Ta cũng vì... Tâm tư riêng."
"Cái gì?" Ta nghe không rõ đã bị một giọng nói khác dời đi sự chú ý.
"Cho nên, hai người các ngươi đã bí mật qua lại từ lâu."
Là Tiêu Cảnh Dực, y đứng ở cửa, oán hận nhìn hai người mình tin tưởng nhất.