Tướng Quân Uy Vũ Của Ta - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-11-03 23:38:20
Lượt xem: 296
Nghe hắn chỉ trách, ta không nhịn được cười lạnh.
"Ngươi đúng là giỏi đảo ngược trắng đen, rõ ràng là ngươi làm việc cho Triệu gia, ẩn núp bên cạnh ta, dò hỏi tin tức, sao giờ lại như là lỗi của ta rồi?"
"Chẳng lẽ, ta biết rõ thân phận của ngươi, còn phải đối xử chân thành với ngươi mới đúng sao?!"
"Nhưng sau này ta thật sự yêu tướng quân!" Thiếu niên lớn tiếng phản bác.
"Vậy thì sao?" Ta hỏi ngược lại.
"Ngươi yêu ta, ta liền phải đáp lại sao? Liền phải vứt bỏ binh quyền, tính mạng sao?"
"Thật nực cười!"
Những màn kịch trước kia khiến ta buồn nôn, lúc này càng không muốn nói nhảm với hắn.
"Người đâu, treo hắn lên cổng thành, b.ắ.n c.h.ế.t bằng loạn tiễn, phơi thây ba ngày!"
"Để cho tất cả mọi người thấy, đây chính là kết cục của nội gián!"
Khi Ngụy Ý bị lôi đi, miệng vẫn không ngừng nói ta là kẻ lừa đảo.
Nói ta lạnh lùng như vậy, đáng đời cả đời không ai yêu!
Ta cầm hai vò rượu mạnh, đến Vị Ương cung.
Nữ hoàng nhìn thấy ta, không còn vẻ nhút nhát và xa cách sau khi đăng cơ, giọng nói trong trẻo vui vẻ vái chào ta: "Tướng quân! Cuối cùng chúng ta cũng không cần giả vờ không quen biết nữa rồi!"
Ta cười xoa đầu nàng, giả vờ tức giận mắng nàng không ra thể thống gì, không có chút dáng vẻ của bậc đế vương.
Ta ở lại Vị Ương cung cho đến khi cửa cung đóng, rượu mạnh vào cổ họng cũng khiến ta buông thả say vài phần.
Mấy năm nay, ta thật sự quá mệt mỏi rồi.
Ngày ta dẫn quân rời khỏi kinh thành, tiến về biên cảnh, trời quang mây tạnh.
Nữ hoàng dẫn bách quan tiễn biệt ở cổng thành.
Ta mặc một thân giáp, đây là lần thứ hai ta với thân phận thần tử quỳ trước mặt nàng.
Lần trước, là ngày tôn nàng làm Hoàng đế.
"Bệ hạ, xin hãy bảo trọng."
Ta không dám nhìn vào mắt nàng, xoay người lên ngựa, định rời đi.
Nàng đột nhiên hét lớn: "Tướng quân!"
Sau đó bất chấp thân phận chạy đến trước ngựa, ngẩng đầu nhìn ta.
Trong mắt toàn là ấm ức và ỷ lại.
"Tướng quân, còn quay lại thăm A Trừng nữa không?"
Ta nhẹ nhàng ôn nhu thương lượng với nàng: "Từ nay về sau, nàng làm minh quân, ta làm võ tướng, thay nàng canh giữ biên cương."
"Chúng ta cùng nhau trả lại cho Đại Lương một đất nước thái bình thịnh trị, được không?"
Nàng khóc nắm tay ta, nức nở đến mức dường như không thở nổi.
"Tướng quân, A Trừng sợ mình làm không tốt, người quay lại xem A Trừng có được không?"
Ta lau đi nước mắt trên mặt nàng, "Nàng là do ta đích thân dạy dỗ, nhất định sẽ làm rất tốt."
"A Trừng, kinh thành quá lạnh lẽo, ta không thích."
Đừng bắt ta quay lại nữa, được không?
Kỳ Nam Phong phiên ngoại
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tuong-quan-uy-vu-cua-ta/chuong-12.html.]
1
Ta tên Kỳ Nam Phong, là nữ hoàng Đại Lương.
Nhưng ta càng thích cái tên A Trừng hơn.
Bởi vì, đó là do nàng đặt cho ta.
Trước tám tuổi ta là một đứa trẻ mồ côi, lớn lên trong rừng, thường xuyên tranh giành thức ăn với sói hoang.
Tuy không biết võ công, nhưng chạy rất nhanh.
Sau đó ta nhìn thấy nàng đầy thương tích, bị sói hoang dồn vào góc.
Ánh mắt hung dữ và kiên cường đó, khiến ta cả đời không thể nào quên.
Ta cứu nàng khỏi nguy hiểm, được nàng mang về đại doanh.
Nàng bảo ta sau này đi theo nàng, và ban tên cho ta là A Trừng.
Ý là hy vọng ta có thể yên tĩnh một chút, đừng suốt ngày chạy nhảy lung tung.
Nàng dạy ta nhận biết chữ viết, đọc sách.
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Nàng không cho ta luyện võ, nói là muốn bồi dưỡng ta thành tiểu thư khuê các.
Nói chuyện nhỏ nhẹ, ăn cơm từng miếng nhỏ, đoan trang tĩnh lặng, hiểu biết lễ nghĩa.
Ta không hài lòng, tìm nàng lý luận.
Nàng lại nói: "Đó mới là dáng vẻ con gái nên có, chứ không phải cái bộ dạng nửa nam nửa nữ như ta bây giờ."
Nghe nàng tự hạ thấp mình như vậy, ta rất tức giận!
Nhưng ta không muốn để nàng thất vọng, bởi vì nàng là người ta sùng bái nhất.
Cũng là người đối xử tốt nhất với ta, cho ta một mái nhà.
Ta bỏ đi hết những tật xấu, chăm chỉ đọc sách, đi đứng khoan thai.
Nói chuyện nhỏ nhẹ ôn nhu, lúc vui vẻ cũng chỉ cúi đầu mỉm cười.
Chỉ có mỗi lần nàng bị thương, ta đều không nhịn được mà khóc lóc oán trách, tại sao nàng không thể tự chăm sóc tốt cho mình!
Sau đó liều mạng nghiên cứu y thư, muốn làm đại phu của nàng.
Cho đến lần đó nàng dẫn quân phá vòng vây, lại suýt nữa bị phản công.
Tuy rằng đã trở về từ cõi chết, nhưng thương vong nghiêm trọng.
Tay phải của nàng cũng bị phế.
Ta nhìn m.á.u chảy đầy đất, nhìn sắc mặt tái nhợt và đôi mắt nhắm nghiền của nàng.
Cả người c.h.ế.t lặng tại chỗ, không thể nhúc nhích.
Ta không kìm được tiếng nức nở, giống như vết thương kia đã đ.â.m thẳng vào tim ta.
Nàng sốt cao liên tục, miệng lảm nhảm nói mê sảng.
Ta luôn ở bên cạnh chăm sóc hai ngày, việc đầu tiên nàng làm sau khi tỉnh lại, lại là cố chấp xuống giường.
Nàng quỳ trước thi hài các tướng sĩ, đầu cúi sát đất, giọng nói hoang vu tuyệt vọng.
"Xin lỗi, Ngụy Khanh nhất định sẽ báo thù cho các ngươi."
Ta lần đầu tiên thấy nàng khóc, dù là lúc bị sói hoang bao vây, tên xuyên qua xương, gân tay bị cắt đứt, nàng cũng chưa từng khóc.
Thì ra nàng chỉ khóc vì tướng sĩ của mình.