Tướng Quân Uy Vũ Của Ta - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-11-03 16:38:21
Lượt xem: 372
Nàng xứng đáng với bốn chữ trung thần nghĩa sĩ.
Nàng cũng nói được làm được, báo thù cho những vong hồn.
Vốn tưởng rằng, ta có thể đi theo nàng cả đời.
Nhưng năm ta mười ba tuổi, kinh thành gửi thư đến, ta không biết trong thư viết gì.
Chỉ là nàng ngồi thẫn thờ cả đêm, ngày hôm sau nói với ta, ta là con gái lưu lạc bên ngoài của Hoàng thượng.
Hiện tại nàng muốn đưa ta đến Giang Nam, sau đó mượn tay người khác đưa ta hồi cung.
Ta trăm ngàn lần không tin, cũng không muốn rời đi.
Nhưng nàng lại nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, nhìn chằm chằm vào mắt ta, từng chữ từng chữ hỏi:
“A Trừng, mỗi mùa đông chúng ta đều ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, tướng sĩ liều c.h.ế.t c.h.é.m giết, lại không được đối đãi xứng đáng, muội có đau lòng không?”
Ta gật đầu.
“Vậy muội có thể giúp bọn họ, giúp ta không?”
“Người Ngụy Khanh ta tin tưởng không nhiều, nhưng ta tin A Trừng, hiện giờ cũng chỉ có đưa muội vào cung, chúng ta mới có thể mưu tính tương lai.”
Nhìn thấy sự tin tưởng hoàn toàn trong mắt nàng, ta thua rồi.
Nàng nói với ta, không thể để người khác biết chúng ta quen biết, ta phải nhớ che giấu tài năng.
Phải biểu hiện ra cái gì cũng không biết, đối với bất kỳ ai cũng không tạo thành uy hiếp.
Phải âm thầm kết giao người trong cung.
Sau đó, chờ nàng trở về.
2
Ta đợi hai năm, nàng cuối cùng cũng trở về.
Chúng ta liên lạc bằng thư mật.
Cơ Nam Sâm, tên khốn đó vậy mà lại dùng thủ đoạn đê tiện đối phó với tướng quân, may mà ta đã âm thầm đưa nàng về cung của mình.
Đây là lần đầu tiên trong hai năm, ta có thể tâm sự với nàng.
Nàng hỏi ta sống có tốt không, có bị ức h.i.ế.p không.
Còn có… có hận nàng không?
“A Trừng, nếu ngay từ đầu ta mang muội về doanh trại, chính là vì lần này, muội có đồng ý không?”
Ta không chút do dự gật đầu, “Sẽ ạ, tướng quân, bất kể người vì lý do gì, A Trừng tuyệt đối sẽ không hận người, chỉ biết tôn kính người.”
Sau đó, ta làm Nữ hoàng.
Ta nhận ra Triệu gia có ý muốn dựa vào ta, liền tự ý biểu hiện ra sự ái mộ đối với Triệu Tử Việt.
Nàng tức giận, bác bỏ đề nghị thiết kế Triệu Tử Việt làm Hoàng phu trong thư mật của ta.
Nàng nói, không cần ta hy sinh như vậy, cũng có thể lật đổ thế tộc.
Nhưng ta biết bọn họ gốc rễ sâu xa, đan xen phức tạp, không có thuốc mạnh làm sao có thể nhổ cỏ tận gốc.
Đêm ba mươi Tết, trôi qua đặc biệt dài.
Ta và Triệu Tử Việt trên giường, chỉ là hình thức.
Nàng lại đứng ngoài cửa nghe chúng ta ân ái.
Từ ngày đó trở đi, ta không dám gặp nàng, luôn cảm thấy bản thân mình không sạch sẽ.
Nhưng ta vẫn nhớ lời dạy bảo trước kia của nàng.
Diễn kịch nếu muốn chân thật, trước tiên phải lừa gạt chính mình, mới có thể lừa gạt người khác.
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Ta hết lần này tới lần khác thôi miên bản thân, lẩm nhẩm ta yêu Triệu Tử Việt.
Quả nhiên, hắn tin rồi.
Giống như Ngụy Ý ở Tướng quân phủ.
Cuối cùng chúng ta từng bước một đi đến thắng lợi.
Triệu gia bị trừ khử, các thế tộc lần lượt từ quan rời kinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tuong-quan-uy-vu-cua-ta/chuong-13.html.]
Ngay cả nàng… cũng phải đi rồi.
Câu cuối cùng nàng nói với ta trong đời này là: “A Trừng, kinh thành này quá lạnh lẽo, ta không thích.”
Thực ra ta cũng không thích, nhưng ta không thể để người thất vọng.
Bởi vì, người là tướng quân của ta!
3
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, mười năm trôi qua, ta gần ba mươi tuổi.
Hoàng phu chải đầu cho ta, còn cảm thán ta vậy mà đã có tóc bạc.
Có gì kỳ lạ đâu, người đó năm đó mới ngoài hai mươi, đã có sợi bạc rồi.
Hiện giờ Đại Lương không có lo lắng bên ngoài, cũng không có tai họa bên trong.
Dân chúng an cư lạc nghiệp, triều đình cũng trong sạch.
Ngoại trừ rất nhớ nàng, mọi thứ đều rất tốt.
Chỉ là vào một ngày nắng đẹp, biên cảnh đột nhiên báo tin.
Nói… nàng c.h.ế.t rồi.
Mọi người đều kinh ngạc, chỉ có ta bình tĩnh ngồi trên long ỷ, không có bất kỳ phản ứng nào.
Bởi vì ta không tin.
Hiện giờ không có chiến sự, tại sao nàng lại chết?
Nàng mới ba mươi bảy tuổi, sao có thể chết?
Ta hất tung đồ đạc trên bàn, mắng người báo tin đang nói dối.
Nhưng hắn lại trình lên hai bức thư, nói là tướng quân gửi cho ta.
Một bức là Bệ hạ thân khải, một bức là viết cho A Trừng.
Ta nắm chặt hai bức thư, ngã quỵ trên long ỷ.
Mãi đến khi xung quanh không còn ai, mới mở bức thư đã nhàu nát ra.
“Bệ hạ thân khải.
Thần gần đây thân thể luôn không khỏe, đã nằm liệt giường rất lâu, nhưng không cho người báo lên kinh thành, để tránh Bệ hạ lo lắng.
Nhưng hôm nay trời trong xanh, thần bỗng cảm thấy khỏe khoắn, e rằng là hồi quang phản chiếu, đặc biệt viết thư một phong, dặn dò Bệ hạ một hai việc hậu sự.
Không biết Bệ hạ có còn nhớ tiểu tướng Lý Văn trước kia đi theo thần không, hắn hiện giờ đã là mãnh tướng dưới trướng thần.
Người này thần có ý bồi dưỡng, đã tạo dựng được uy tín trong quân, ngày sau có thể phong hắn làm Đại tướng quân, trấn thủ biên cảnh.
Phiên bang tuy đã thần phục, nhưng dã tâm chưa dứt, Bệ hạ cần phải đề phòng, sang năm khi bọn họ tiến cống, có thể nhân cơ hội cảnh cáo một phen.
Trong triều cũng phải đề phòng kết bè kết phái, nhưng cũng không thể ép quá chặt, nước quá trong thì không có cá.
Còn về sau khi thần chết, hài cốt cứ chôn ở biên cảnh này, thần sinh ra ở đây, cứ để thần yên nghỉ ở đây vậy.”
Nàng đến giây phút cuối cùng của cuộc đời vẫn nghĩ đến quốc gia, thiên hạ.
Ta đau lòng đến mức không thở nổi, run rẩy cầm lấy bức thư kia.
Dồn hết can đảm, mới dám mở ra.
Chỉ có vỏn vẹn mấy dòng.
“A Trừng.
Ta đoán muội sẽ trách ta ở lại biên cảnh, liền lệnh cho người mang theo bộ giáp ta thường mặc về, cũng để muội nhìn vật nhớ người.
Mấy năm nay, muội làm rất tốt, thật sự rất tốt.”
A Trừng, ta…”
Bức thư đến đây đột nhiên dừng lại, còn lại là vết mực đen bị gạch xóa và những giọt m.á.u loang lổ.
Ta vĩnh viễn cũng không biết, cuối cùng nàng muốn nói gì với ta?
Ta ôm bức thư, hô hấp dần dần trở nên gấp gáp, như sắp c.h.ế.t ngạt.
Từ nay về sau, sẽ không còn ai gọi ta là A Trừng nữa.
[Hoàn]