Tướng Thuật Sư - Chương 14
Cập nhật lúc: 2024-11-02 17:45:54
Lượt xem: 130
11
Thôi Tống ngây người.
Dương Hành nhìn hắn ta một lúc, sau đó gọi cung nhân bên cạnh lại, nói rằng thân thể không khỏe, nhờ người đi truyền thái y. Thôi Tống không kịp ngăn cản.
Khi màn đêm buông xuống, tin tức Dương Hành có thai lan truyền khắp lục cung, truyền ra đến cả kinh thành.
Ta một mình đi vào dự tiệc. Không lâu sau, lễ chúc thọ bắt đầu, những lễ vật được dâng lên.
Thái Tử tặng vạn dân biểu, Hiền Vương tặng một bức bình phong vạn thọ, Thôi Tống tặng tác phẩm thư họa của danh gia tiền triều, còn ta tặng một con vẹt toàn thân màu đỏ tươi.
Đến lượt Lý Huyền Ca, hắn ta tặng hai con ngựa quý Hãn Huyết, vượt ngàn dặm từ Bắc Cương đến đây.
Món quà rất quý nhưng lòng trung thành của quân Bắc Cương còn quý hơn.
Tứ muội tặng một bức tranh với hình ảnh nghé con bên mẹ đầy tình cảm.
Lý Huyền Ca rõ ràng không biết chuyện này.
Toàn trường không ai dám phát ra tiếng động.
Cho đến khi hoàng đế nhìn bức tranh mà rơi lệ, Thái Tử quỳ xuống, đi vài chục bước đến bên cạnh, dùng tay áo lau nước mắt cho hoàng đế, khóc nức nở chân thành nhận lỗi.
Tình phụ tử thiên gia cuối cùng cũng nối lại.
Lý Huyền Ca thấy ta ngồi một mình, đến chỗ ta nâng chén rượu:
"Nàng ta lại phát điên gì vậy... Vô duyên vô cớ tặng tranh, lại còn giúp Thái Tử."
Ta giơ chén chạm với hắn ta.
"Lễ vật của ngươi còn quý hơn. Ta vừa thấy hai con ngựa đó trị giá vạn kim. Hãn Huyết bảo mã vốn hiếm có trên đời, vận chuyển từ Bắc Cương về kinh thành, không biết tốn bao nhiêu nhân lực vật lực."
Nghe vậy, Lý Huyền Ca cụp mắt xuống, uống cạn chén rượu, rồi khẽ nói.
"Đợi tiệc tan, ta đưa nàng về."
Ta gật đầu, vì Thôi Tống và Dương Hành vội vã quay về, chưa chắc sẽ để xe ngựa lại cho ta.
Trên đài cao, hoàng đế đứng dậy rời tiệc, vừa bước hai bước, đột nhiên ngã ngửa vào ghế, mắt mở to, không nói được lời nào, dường như đã bị trúng gió.
Toàn trường hoảng loạn.
Thái Tử bế hoàng đế rời đi, tứ muội cũng đi thep phía sau.
Cổng cung đóng chặt, cửa điện khép kín.
Mấy chục ngườ trong yến tiệci, ngoài hoàng thân quốc thích còn có các đại thần, đều bị giam trong điện.
Thị vệ dẫn thái y vào kiểm tra kỹ lưỡng từng món ăn, cởi áo khám xét từng người, kéo dài suốt đêm, không ai chợp mắt nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tuong-thuat-su/chuong-14.html.]
Ngày hôm sau vào chính ngọ, sau khi ghi tên và in dấu tay, mọi người mới được thả ra.
Trước cổng cung chật kín xe ngựa của các phủ chờ đón.
Lý Huyền Ca khoác áo choàng lên vai ta, nhẹ nhàng dìu ta lên xe ngựa để đưa về.
Ta đang chuẩn bị đi thì bị gọi lại.
"Thu phu nhân."
Ta và Lý Huyền Ca đều ngỡ ngàng một lát, mới nhớ ra đây là cách hạ nhân Thôi phủ gọi ta.
Xe ngựa của Thôi phủ dừng ở gần cổng cung, có lẽ à đêm qua đã ở lại đây.
Ta lại lên xe của Thôi phủ.
Vốn nghĩ rằng xe trống, không ngờ Thôi Tống lại ngồi bên trong, chỉ có một mình hắn ta.
“Đại nhân, đây là?”
Thôi Tống nhìn chằm chằm ta: “Ra ngoài hít thở không khí.”
Ta ngồi ở cạnh cửa, cả đường không nói gì. Vốn là buồn ngủ muốn c.h.ế.t nhưng lại không thể yên giấc.
Hoàng đế ốm nặng không dậy nổi, Thái Tử ngày đêm hầu hạ bên giường bệnh, triều chính so mấy người Hiền Vương chống đỡ nhưng cũng gần như đình trệ.
Thiên hạ có biến.
Ngay cả Thôi phủ cũng có biến.
Tin Dương Hành mang thai truyền đến Tây Nam.
Thịnh quốc công âm thầm chỉnh đốn binh mã, chuẩn bị nhập kinh, phản lại Thái Tử.
Mỗi ngày Thôi Tống phải gặp rất nhiều người, Dương gia, Thôi gia, Tống gia… nhưng lại không đi gặp Dương Hành.
Nàng ấy mang thai, chờ ở hành lang cả buổi chiều, lại bị đuổi đi.
Chiều hôm đó, ta đứng trước cửa sổ ngắm chim vẹt, Thôi Tống đứng ở hành lang bên cạnh, không biết đã quan sát bao lâu.
“Con chim này sao lại giống hệt lễ vật nàng tặng?”
Ta dừng lại một chút: “Chim vẹt hồng huyết đều là song sinh thai. Nhưng nuôi chim vẹt song sinh là tối kỵ, cho nên chỉ đưa một con tiến cung.”
Thôi Tống không mấy để ý.
“Tướng thuật sư của nhà nàng chưa bao giờ nhầm lẫn sao?”
Nhìn thấy biểu cảm trên mặt Dương Hành, ta sẵn lòng giải thích cho hắn ta.
“Đại nhân, có nghe qua chuyện phụ thân ta tiên đoán hoả hoạn ở thành Đông không?”
Thôi Tống: “Có nghe nói.”