Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tướng Thuật Sư - Chương 28

Cập nhật lúc: 2024-11-02 20:13:37
Lượt xem: 135

Tứ muội chìm đắm trong hạnh phúc của mình, nhìn ra ngoài cửa sổ đang mở hé, hơi xuất thần.

 

“Còn tốt, may mà trước đây ta đã giúp ngươi! Ta cũng coi như giúp hắn một lần, hắn nên cho ta một vị trí!”

 

Người đã mở cửa sổ mỗi đêm cho ta trước đó chính là nàng ta.

 

Nếu Triệu Triệt biết được điều này, hắn ta sẽ không để nàng cắn ngược lại như vậy.

 

“Tứ muội, trở về ngủ đi, đừng có nổi điên nữa.”

 

Nàng ta ngẩng đầu, ánh mắt đầy thù hận nhìn ta.

 

“Minh Vấn Thu, ta chán ghét nhất là cái thái độ bình tĩnh của ngươi! Ngày đó bốn người chúng ta ở trong ngục, ngươi nói ta sẽ không sao nhưng kết quả thì sao? Ngươi chỉ nói bâng quơ một câu, tiên đế suýt chút nữa đã g.i.ế.c ta!”

 

Ta lẳng lặng nhìn nàng ta, giọng điệu rất kiên nhẫn.

 

“Ngày đó ở trong ngục, nếu ta nói bệ hạ sẽ g.i.ế.c ngươi thì lúc đó chắc chắn hắn sẽ không động thủ. Nhưng điều đó chứng minh tướng thuật của chúng ta không linh, bốn người chúng ta đều không sống nổi.”

 

“Ta vốn dĩ chính là tai bay vạ gió!” Minh Tá Đông cười lạnh hai tiếng: “Nếu ngươi muốn nói như vậy thì cũng có thể coi như ta đã cứu các ngươi, Minh gia nợ ta một mạng!”

 

Ta rất thản nhiên nhìn nàng ta.

 

“Tá Đông, ta quen biết ngươi mười năm, chưa bao giờ bạc đãi ngươi. Chẳng lẽ đến hôm nay, chúng ta lại chỉ vì một câu nói trong ngục mà trở nên như vậy sao?”

 

Minh Tá Đông nhìn ta chăm chú thật lâu, rồi bước đến gần, ánh mắt lạnh lẽo đi từng chút một.

 

“Vọng, Văn, Vấn, Thiết, xuân hạ thu đông, tên của ta không được đặt đúng.”

 

“Các ngươi đều biết tướng thuật, riêng ta lại không thể học được.”

 

“Nhưng khi tai họa giáng xuống, ta lại là người gánh chịu!”

 

Nàng ta gằn từng chữ: “Minh Vấn Thu, làm sao ta có thể... Làm sao có thể không hận các ngươi!”

 

Nàng ta đã đi đến trước mặt ta.

 

Ta lãnh đạm nhìn xuống, nhẹ nhàng nói từng chữ: “Tứ muội, lời này là trách ta không nên nhận nuôi ngươi sao? Ta nên để ngươi tiếp tục ăn xin ở chùa Bạch Vân, thay vì đứng đây oán trách thiên địa.”

 

Minh Tá Đông nhìn thẳng vào mắt ta, lạnh lùng lên tiếng.

 

“Ta muốn trách, là trách ta không có phụ mẫu giống như ngươi, không có thiên phú như ngươi, không có người yêu như ngươi... Nhưng ta không oán trách bản thân, ta đã làm đủ tốt!”

 

Nàng ta bật cười nhẹ, mắt ngấn lệ, thần thái trở nên điên cuồng.

 

“Tam tỷ tỷ, ngươi cũng gạt ta, phải không?”

 

“Cũng may là ta không tin lời ma quỷ của ngươi, đi chọn Thôi Tống gì đó, mà chọn Lý Huyền Ca. Ta đã dâng bản đồ mật đạo hoàng cung cho hắn, chỉ chờ hắn mang binh tiến cung, rồi phong ta làm Hoàng hậu!”

 

Ta nhìn về phía xa.

 

Trên cao, nơi cuối tường cung, mơ hồ thấy ánh đuốc lập lòe.

 

Lý Huyền Ca sắp đến.

 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tuong-thuat-su/chuong-28.html.]

Ta và Minh Tá Đông nhìn nhau, khẽ cười khổ.

 

“Ngươi không chọn Thôi Tống, ngươi không biết ngươi đã bỏ lỡ điều gì.”

 

Nàng ta như vô tình cúi đầu mỉm cung.

 

Ta theo ánh mắt nàng ta, nhìn về phía tay áo bên phải của nàng ta, giọng nói bình thản.

 

“Nếu bây giờ ngươi có thể buông thứ trong tay xuống, ta vẫn bằng lòng để lại cho ngươi một con đường sống.”

 

Nàng ta trừng mắt nhìn ta, như thấy quỷ, mặt tái nhợt, môi dưới run rẩy.

 

“Ngươi có thể biết trước, ngươi có thể nhận ra, chẳng phải ta...”

 

Nàng ta không thể tin nổi, cúi đầu trầm tư, hàm răng nghiến chặt, sắc mặt trở nên càng thêm dữ tợn.

 

“Ta không tin!”

 

Nàng ta đột ngột giơ chủy thủ, định đ.â.m tới ta.

 

Ta đang chuẩn bị tránh đi thì từ phía sau một mũi tên xé gió lao tới, mạnh mẽ cắm vào n.g.ự.c nàng ta.

 

Cánh tay nàng ta khựng lại giữa không trung, dưới chân lảo đảo không đứng vững.

 

Ta một tay rút cây kim thoa phượng ở đuôi tóc nàng ta, dùng hết sức đ.â.m vào yết hầu nàng ta, mặc cho chất lỏng ấm nóng b.ắ.n lên mặt ta, vẫn không buông tay.

 

Đến khi tứ muội đổ sụp người ngã xuống trong lòng ta.

 

Nàng ta tựa cằm trên vai ta, nghiêng đầu áp sát tai ta, phát ra tiếng nói yếu ớt.

 

“Tỷ tỷ… Rốt cuộc… Ta đã bỏ lỡ điều gì?”

 

Ta nhẹ nhàng ôm lấy nàng ta.

 

“Mẫu thân ngươi, cả đời này bà ấy thực sự rất yêu ngươi.”

 

Trong bóng tối, Minh Tá Đông chật vật quay đầu, mở to mắt nhìn ta, nước mắt không kiềm được mà tràn ra.

 

Giọng nói thều thào, mơ hồ khó nghe:

 

“Bà ấy... Là… Ai?”

 

Ta nhắm mắt lại, hai hàng lệ chảy xuống.

 

Nàng ta cứ thế, từ từ trượt xuống khỏi vai ta, cuối cùng ngã nằm trên mặt đất.

 

Hai mắt nàng ta đẫm lệ mơ màng nhìn ta, khẽ mở miệng.

 

Hình dáng đôi môi vẫn hỏi một chữ.

 

Ai?

 

Ta khép mắt nàng ta lại.

 

“Muội muội, không nói cho ngươi, là vì tốt cho ngươi.”

Loading...