Tuyết Gặp Bồ Đề - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-08-01 16:41:20
Lượt xem: 2,872
Còn Cố Cửu Uyên tính cách lạnh lùng ương ngạnh, lại mang theo điềm báo chẳng lành "bạch hồng quán nhật", chưa bao giờ lấy lòng được Thái hậu.
Thái hậu không muốn giúp hắn, cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Nhưng ta muốn giúp hắn.
Vì kiếp trước ta đã hứa, nếu có kiếp sau, ta sẽ báo đáp.
Trong Phật đường, trước mặt Bồ Tát, ta không muốn làm kẻ bội ước.
Bên ngoài, tuyết càng lúc càng rơi dày.
Gió bắc rít gào, cửa sổ bị gió đập lạch cạch.
Bóng người quỳ gối không dậy nổi ngoài kia, hình như là không còn sức lực, thân hình loạng choạng.
Giọng tụng kinh của ta không khỏi dừng lại.
Thái hậu dường như nhận ra điều gì, nhìn về phía ta: "Mệt rồi sao? Nghỉ ngơi một chút đi."
Người chậm rãi đứng dậy, ta vội vàng tiến lên đỡ người.
Thái hậu đưa tay sờ lên mặt ta, nói: "Hoàng đế đi săn mùa đông, săn được một con hươu, đã ban thưởng cho ta. Vất vả cho ngươi phải ăn chay cùng ta lâu như vậy, hôm nay về sớm một chút, ta sẽ bảo ngự trù làm thịt hươu nướng cho ngươi ăn."
Ta nhìn ra ngoài cửa sổ, cuối cùng nhịn không được lên tiếng: "Ngũ hoàng tử đã quỳ ngoài kia gần nửa ngày rồi."
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Thái hậu thờ ơ liếc mắt một cái, gọi Lan Đình cô cô đến.
"Bảo nó về đi."
Ta cùng Lan Đình cô cô đi ra ngoài.
Tuyết rơi quá dày, gió thổi khiến ta suýt nữa không mở mắt ra được.
Cố Cửu Uyên vẫn quỳ trong tuyết, cả người cứng đờ, đã biến thành người tuyết.
Lan Đình cô cô dõng dạc nói: "Thái hậu bảo Ngũ hoàng tử về."
Hắn không đứng dậy, giọng nói khàn đặc, lặp đi lặp lại một câu: "Mẫu phi của thần bệnh nặng, mạng sống mong manh. Cầu xin Thái hậu thương xót, cho mời ngự y."
Lan Đình cô cô vẫn nói: "Mời Ngũ hoàng tử hồi cung."
Cố Cửu Uyên cúi đầu thật sâu, trên mặt thoáng hiện vẻ tuyệt vọng, từng chữ từng chữ hỏi:
"Mẫu phi của thần xưa nay hiền lành, sai lầm lớn nhất đời người chính là sinh ra thần. Nếu như thần c h ế t đi, liệu bà có thể được cứu hay không?"
Thiếu niên tay trắng, muốn cứu mẫu phi của mình, thứ quý giá nhất có thể dâng lên, lại chính là mạng sống của bản thân.
Tuyết rơi đầy trời, tĩnh mịch không một tiếng động.
Lan Đình cô cô im lặng hồi lâu, ánh mắt thương xót.
Lâu sau, bà khẽ nói: "Ngũ hoàng tử, sổ sách trong cung, không phải tính toán như vậy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tuyet-gap-bo-de/chuong-3.html.]
5
Giữa trời tuyết rơi, chàng trai nhắm mắt lại, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Đó là một nụ cười gần như thê lương.
Rồi hắn không cầu xin nữa, chống hai tay xuống nền tuyết, cố gắng đứng dậy.
Hắn quỳ quá lâu, hai đầu gối đã sớm cứng đờ.
Cố gắng lắm mới đứng dậy được, nhưng suýt chút nữa thì ngã.
Ta ném dù, một tay đỡ lấy hắn, buột miệng: "Để ta dìu ngươi."
Cổ tay chàng trai gần như không có chút hơi ấm nào, lạnh đến mức khiến ta giật mình.
Cố Cửu Uyên như bị bỏng mà rụt tay lại, lông mi phủ đầy tuyết, giọng nói cũng lạnh lẽo như tuyết:
"Đa tạ Tống cô nương, ta tự đi được."
Ta cũng không giận, chỉ nói: "Ta cùng đường với ngươi, không phải cố ý tiễn đâu."
Lan Đình cô cô tự tay nhặt cây dù giấy dầu lên đưa cho ta, như muốn nói điều gì đó.
Ta nhận lấy, lên tiếng trước: "Cô cô tối nay nhớ hầm lê tuyết đường phèn cho Thái hậu, đêm nay trời lạnh, ngày mai bệnh ho của người lại tái phát mất."
Lan Đình cô cô yên lặng nhìn ta một lúc, hiền hòa gật đầu: "Tiểu thư thật chu đáo. Trời tuyết đường trơn, tiểu thư đi cẩn thận, đừng để ngã."
Lời nói của bà có ẩn ý.
Ta hiểu, Cố Cửu Uyên càng hiểu.
Vừa ra khỏi cửa cung, hắn liền lạnh nhạt lên tiếng: "Mời Tống cô nương về cho."
Ta chỉ nói: "Chúng ta thật sự cùng đường."
Chàng trai nhìn thẳng về phía trước, giọng nói khàn đặc và mệt mỏi: "tiểu trúc Bồ Đề và Cung Tê Hà, một nam một bắc, ta vẫn biết."
Ta ngạc nhiên về sự hiểu biết của hắn đối với ta, suy nghĩ kỹ lại, cũng bừng tỉnh.
Ta là khuê nữ được Thái hậu yêu thương nhất, cho dù hắn không có ý kết giao, cũng sẽ nghe nói qua.
Ta suy nghĩ một chút, nói: "Vậy ngươi có biết ta biết chút ít y thuật không?"
Cố Cửu Uyên đột nhiên ngẩng đầu nhìn ta.
Trong đôi mắt như sao băng kia, rõ ràng phản chiếu hình bóng của ta.
Cứ như người lữ hành đã lạc đường trong bóng tối quá lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy một chút ánh sáng.
Cuối cùng hắn cũng bỏ đi sự đề phòng.
Ta có chút đau lòng, nhưng chỉ nghiêng đầu mỉm cười: "Mời Ngũ hoàng tử dẫn đường."