Tuyết Gặp Bồ Đề - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-08-01 16:42:04
Lượt xem: 2,835
Cung Tê Hà thất sủng nhiều năm, ngay cả màu tường cũng ảm đạm hơn.
Nơi đây ngay cả than củi cũng khan hiếm, cửa sổ đóng kín mít, nhưng lại chẳng có được bao nhiêu hơi ấm.
Cung điện rộng lớn như vậy, lại không thấy một cung nữ nào.
Lâm phi nằm trên giường, đắp hết lớp chăn này đến lớp chăn khác, lòng bàn tay vẫn lạnh ngắt.
Không hiểu sao, ta lại nhớ đến cảnh tượng trước khi mình c h ế t.
Cũng lạnh lẽo trống trải như vậy.
Cũng hiu quạnh tuyệt vọng như vậy.
Chỉ là, khi đó Cố Cửu Uyên đã kịp đến.
Còn hiện tại, ta và Cố Cửu Uyên cùng nhau kịp đến.
Vươn tay bắt mạch, kỳ thực ta cũng chỉ là học mót được chút ít.
Năm xưa, tổ mẫu bị bệnh một trận, đại phu đến rồi đi, ta cũng nhân cơ hội học lỏm được vài điều.
Mạch tượng của Lâm phi có mà vô lực, lại có thêm triệu chứng như châu lăn bàn.
Là bệnh mãn tính, nhưng cũng có thêm bệnh mới nguy hiểm.
Không biết từ lúc nào Lâm phi đã tỉnh, khuôn mặt sưng phù tái nhợt, đôi mắt đen láy nhìn ta chằm chằm.
Cố Cửu Uyên ngồi xổm xuống, nhỏ giọng nói: "Mẫu phi, vị này là..."
Đột nhiên lại dừng lại, hình như không biết nên giới thiệu ta như thế nào.
Ta tiếp lời: "Ta là nữ y, đến để xem bệnh cho quý nhân."
Lâm phi nắm lấy tay ta, thều thào: "Ta biết mà, Hoàng thượng vẫn chưa quên ta..."
Khuôn mặt tiều tụy già nua vì bệnh tật của bà, khi nhắc đến Hoàng thượng, lại lộ ra vẻ ngây thơ như thiếu nữ.
Cố Cửu Uyên quay mặt đi, trong mắt thoáng qua một tia đau đớn, bị ta bắt gặp.
Ta nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Lâm phi, dỗ dành bà: "Hoàng thượng muốn người nghỉ ngơi cho khỏe, uống thuốc cho tốt, đợi người khỏe lại, ngài ấy tự nhiên sẽ đến thăm người."
Lâm phi lại lẩm bẩm nói gì đó, rồi chìm vào giấc ngủ.
.......
Dưới mái hiên, gió lạnh như d.a.o cắt.
Mạch tượng của Lâm phi cứ quanh quẩn trong lòng ta, nhất thời không biết nên mở lời như thế nào.
Cố Cửu Uyên như nhìn thấu tâm sự của ta, bình tĩnh nói: "Tống cô nương cứ nói thẳng."
Ta khẽ thở dài: "E là Lâm phi nương nương khó lòng qua khỏi mùa đông năm nay."
Cố Cửu Uyên nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới nói: "Đối với bà, có lẽ cũng là một sự giải thoát."
Ánh nến le lói, bóng dáng chàng trai in trên mặt đất, vô cùng yếu ớt, vô cùng cô độc.
Ta nhịn không được hỏi: "Vậy còn ngươi?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tuyet-gap-bo-de/chuong-4.html.]
Hắn nhìn ta, đôi mắt đen láy đầy vẻ nghi hoặc: "Ta?"
Ta kìm nén nỗi chua xót trong lòng, hỏi: "Nếu như người cuối cùng trên thế giới này quan tâm đến ngươi cũng ra đi, ngươi sẽ làm thế nào?"
Hắn sững người, một lúc lâu sau, thản nhiên nói: "Trước kia như thế nào, sau này vẫn như thế ấy."
Ta lắc đầu: "E là ngươi thân bất do kỷ."
Theo tuổi tác càng lớn, bất kỳ hoàng tử nào có khả năng kế thừa ngôi vị hoàng đế đều sẽ bị cuốn vào vòng xoáy tranh giành quyền lực.
Cho dù có tranh hay không, những tủi nhục và đau khổ mà hắn đã trải qua trước đây, về sau chỉ càng thêm dữ dội.
Thậm chí, tính mạng khó giữ.
Cố Cửu Uyên dường như cũng hiểu được lời ta nói, im lặng hồi lâu.
Hắn cười tự giễu: "Nhưng mà Tống cô nương, người như ta, vẫn luôn thân bất do kỷ."
Một trận gió thổi qua, nến tắt ngóm.
Xung quanh trở nên tối tăm mù mịt.
Cố Cửu Uyên đứng dậy định đi lấy đá đánh lửa, ta kéo tay áo hắn lại.
Chàng trai quay đầu nhìn ta.
Ánh sáng từ khe hở cửa sổ chiếu vào, ưu ái soi sáng đôi lông mày và đôi mắt của hắn.
Trong đôi mắt đen láy của hắn có sự dò hỏi, có sự kháng cự, nhưng lại không hất tay ta ra.
Ta nghe thấy giọng nói của chính mình:
"Cố Cửu Uyên, ngươi có nguyện vọng gì không?"
Trực tiếp gọi thẳng tên húy, thật là vô lễ.
Nhưng hắn không để ý, chỉ cười: "Không thể thực hiện được."
Ta không buông tay, kiên trì nhìn hắn: "Nói ra đi, nhỡ đâu có thể thực hiện được thì sao?"
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Hắn lắc đầu: "Thôi bỏ đi."
Hắn bước đi, ta lại không chịu buông tay, ngã nhào xuống đất.
Cố Cửu Uyên khựng lại, cúi người đỡ ta.
Nhưng ta không chịu đứng dậy.
Ta nắm lấy tay hắn, cố chấp hỏi: "Ngươi mới mười sáu tuổi, không nên sống như người già sắp xuống mồ. Ngươi nhất định có tâm nguyện của mình, nếu ngươi không chịu nói, thì ai có thể giúp ngươi thực hiện đây?"
Bị dồn vào đường cùng, cuối cùng chàng trai cũng lộ ra một tia kiên cường.
"Ta muốn bạch hồng quán nhật biến thành điềm lành, ta muốn Cung Tê Hà thật sự được mặt trời chiếu rọi, ta muốn cả thiên hạ này đều nằm dưới chân ta——Tống cô nương, ai có thể giúp ta thực hiện đây? Ngươi sao?"
Giọng nói vang dội của hắn vang vọng trong sân viện vắng lặng.
Ánh mắt Cố Cửu Uyên như có ngọn lửa bùng cháy, khí thế sắc bén như thanh đao nhuốm máu.