Tuyết Gặp Bồ Đề - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-08-01 16:43:47
Lượt xem: 3,289
Vào một buổi chiều đầu xuân, bọn họ như đang tán gẫu với ta, nhắc đến chuyện cũ.
Cố Cửu Uyên lớn lên trong thâm cung nhiều năm, không ai quan tâm, cũng ít được người đời biết đến.
Có lẽ rất nhiều người đã quên mất, mẹ của hắn cũng xuất thân từ gia đình võ tướng.
Trước khi tiến cung, Lâm phi nương nương là nữ tướng quân hiếm có trong kinh thành.
Trước khi xuất hiện điềm báo chẳng lành "bạch hồng quán nhật", trong Cung Tê Hà có rất nhiều bí kíp gia truyền——
Đó là quà mà cha của Lâm phi nương nương, chuẩn bị cho cháu ngoại của mình.
Hy vọng sau này cháu ngoại cũng có thể trở thành một vị đại tướng quân, xông pha trận mạc, oai phong lẫm liệt.
Thế nhưng một câu phán đoán của Khâm Thiên giám, đã chôn vùi tiền đồ của cả nhà bọn họ.
Tổ mẫu thản nhiên nói: "Bạch hồng quán nhật, có thể là điềm báo đế vị bị cướp đoạt, nhưng cũng có thể là điềm báo anh hùng xuất thế. Con có biết, vì sao Khâm Thiên giám lại chọn điềm gở không?"
Năm Cố Cửu Uyên ra đời, hậu cung tranh đấu vô cùng khốc liệt.
cha của Lâm phi chinh chiến sa trường, lập được nhiều công lao.
Lâm phi cũng thường được sủng ái, được vạn người yêu mến.
Năm đó, bà và Du phi lần lượt mang thai.
Mọi người đều nói, nếu như Lâm phi sinh hạ hoàng tử, thì sau này ngôi vị Thái tử, e là phải giao cho đứa bé trong bụng bà.
Mà ông ngoại của Du phi, chính là giám chính của Khâm Thiên giám.
Sau đó, Du phi hạ sinh Tứ hoàng tử.
Lại sau đó, Khâm Thiên giám liền phán đoán, Ngũ hoàng tử là người mang điềm gở.
Nữ nhi của Du phi, chính là Cửu công chúa.
Hai mẹ con bọn họ, luôn thích dùng những chiêu trò này.
Thấy ta đã hiểu chuyện, tổ mẫu mỉm cười xoa đầu ta.
"Ngũ hoàng tử là người trọng tình trọng nghĩa, con giúp hắn, hắn sẽ ghi ơn. Như vậy, ta cũng yên tâm rồi."
Ta hứa với Cố Cửu Uyên, ta sẽ tạo cho hắn một cơ hội đường đường chính chính đến trước mặt Hoàng thượng.
Có thể nắm bắt được cơ hội này hay không, phải xem chính bản thân hắn.
Ngày qua ngày, tháng qua tháng.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Ta vẫn ngày ngày tụng kinh trong Phật đường của cung Thọ Khang .
Mà Cố Cửu Uyên đã bén rễ ở hậu viện nhà ta, ngày đêm khổ luyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tuyet-gap-bo-de/chuong-6.html.]
Những ngày tháng sống trong lãnh cung, hắn vốn đã thông thạo binh pháp.
Thứ hắn thiếu chỉ là một người thầy giỏi, mà nhà ta thì không thiếu nhất, chính là danh sư.
Ánh nến trong thư phòng luôn cháy đến tận canh ba, Cố Cửu Uyên và tổ phụ cùng nhau nghiên cứu sa bàn, bàn luận chiến thuật.
Cố Cửu Uyên ngày càng trầm ổn và thông minh hơn.
Mà tổ phụ lại như già đi trông thấy.
Cứ như thể người đang dốc hết sức lực, để nâng đỡ một điều gì đó.
Có lúc ta đau lòng vì tổ phụ tuổi đã cao, không cho bọn họ thức khuya dậy sớm nữa.
Cố Cửu Uyên áy náy nhìn ta, tổ phụ lại cười nói không sao.
Gió chiều hè vẫn còn hơi se lạnh, ta không chắc mình có nghe nhầm một tiếng thở dài hay không.
"Cũng không biết còn có thể ở bên cạnh hai đứa bao lâu nữa." Ông nói.
Năm nay, ta mười lăm tuổi.
Còn bảy tháng nữa là đến ngày gia đình bị tịch biên trong kiếp trước.
Hôm nay, ta vừa ra khỏi Phật đường, nữ y đã hốt hoảng tìm ta.
"Lâm phi nương nương nguy kịch rồi, hiện giờ đang dùng thuốc mạnh để duy trì mạng sống, Ngũ hoàng tử không biết đang ở đâu, Tống cô nương, người có muốn đi xem một chút không?"
Ta lập tức sai thị nữ thân cận đi báo tin, còn mình thì tự mình đến Cung Tê Hà.
Kể từ khi bị bệnh nặng vào mùa đông, bà đã gắng gượng được gần nửa năm.
Lần này gặp lại, ánh mắt bà lại vô cùng minh mẫn.
"Con là cháu gái của Trung Dũng Hầu, Nhược Từ phải không?" Bà dịu dàng đưa tay ra, vuốt ve gò má ta, "Con rất giống mẹ của con."
Lúc này ta mới biết, mẹ của ta và Lâm phi, còn có Lan Đình cô cô, từng là tỷ muội tốt của nhau.
Vì vậy, ta cũng đột nhiên hiểu ra.
Vì sao Cung Tê Hà bị thất sủng nhiều năm, hai mẹ con bọn họ vẫn có thể bảo toàn tính mạng.
Vì sao mối quan hệ giữa ta và Cung Tê Hà, sau ngần ấy thời gian, mà không hề để lộ ra ngoài một chút tin tức nào.
"Ta và mẹ của con đều thích múa đao luyện võ, còn Lan Đình lại là quân sư. Sau này ta tiến cung, mẹ con còn cùng cha con đóng quân ở biên cương, con không biết ta đã từng hâm mộ bà ấy đến nhường nào."
"Nhưng sau đó gia đình ta lập được nhiều chiến công, Hoàng thượng đối xử với ta rất tốt, lúc đó ta đã nghĩ, có người chồng tốt ở bên cạnh, ta đã là người may mắn lắm rồi."
"Chỉ là không ngờ, đế vương vô tình, nam nhân càng thêm bạc bẽo. Hắn rõ ràng biết lời phán của Khâm Thiên giám chỉ là do người khác hãm hại ta, nhưng lại mượn cớ đó, ra tay với gia đình ta."