Tuyết Gặp Bồ Đề - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-08-01 16:42:49
Lượt xem: 2,734
Nhưng một giây sau, hắn nhìn ta, lại cười nhạt nhẽo.
"Tống cô nương, nếu ngươi đến đây là để thử lòng ta, thì bây giờ có thể quay về bẩm báo rồi. Chỉ là, lòng dạ của ta, chẳng có giá trị gì đâu."
Thì ra hắn vẫn cho rằng, ta tiếp cận hắn là có mục đích khác.
Đúng vậy, hắn là chú sói con bị người đời lạnh nhạt.
Khi gặp được hơi ấm, chỉ biết nghi ngờ trong đó có bẫy rập hay không, tuyệt đối sẽ không tin rằng đó là tấm lòng chân thành.
Ta hít sâu một hơi, nắm lấy cổ tay hắn, ngẩng đầu nhìn hắn.
Đó là tư thế ngước nhìn.
Mà cho dù là trước mặt Phật tổ, ta cũng chưa từng thành tâm như vậy.
"Cố Cửu Uyên, cho dù ngươi có tin hay không... ta đến đây là để giúp ngươi đạt được tâm nguyện."
Chàng trai nheo mắt lại, đột nhiên cúi người xuống, nhìn chằm chằm vào mắt ta.
Như đang xem xét, cũng như đang thăm dò.
Mùi hương tuyết tùng lạnh lẽo trên vạt áo hắn, chiếm lĩnh mọi giác quan của ta, khiến ta chỉ có thể chìm đắm trong đôi mắt đen láy của hắn, nhớ lại cảnh tượng cuối đời mình hết lần này đến lần khác.
Hắn có biết đó là sự cô độc và tuyệt vọng như thế nào không?
Lúc chúng bạn xa lánh, chỉ có hắn, hắn với ta vốn không quen biết, lại đến gặp ta một lần.
Ta không biết trước đó giữa ta và hắn có duyên phận gì, mà ta cũng biết rõ là không thể tìm được đáp án.
Nhưng Cố Cửu Uyên, ta đã hứa rồi, nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ báo đáp ngươi.
Mà hiện tại, chính là cuộc sống mới của ta.
Tuyết ngừng rơi, vạn vật yên tĩnh.
Chàng trai khó hiểu đưa tay ra, lau đi nước mắt cho ta.
Lúc này ta mới phát hiện, thì ra mình đã khóc.
Hắn im lặng hồi lâu, nghiêm túc nhìn vào mắt ta, nhỏ giọng nói: "Tống cô nương, ta không có gì để báo đáp."
Ta khẽ thở ra một hơi, nghiêm túc nói với hắn: "Cố Cửu Uyên, ngươi đã báo đáp rồi."
Vào lúc ngươi không hề hay biết.
......................
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tuyet-gap-bo-de/chuong-5.html.]
Xuân về sau đông.
Tống cô nương ở tiểu trúc Bồ Đề đã gặp rất nhiều người, làm rất nhiều việc.
Giữa tiết trời lạnh giá, Tống cô nương thuận theo tự nhiên mà bị cảm lạnh.
Thái y viện lập tức phái nữ y giỏi nhất đến chẩn trị cho nàng.
Nhưng đến nơi, người được chẩn trị lại là Lâm phi đã thất sủng nhiều năm.
Muốn chữa bệnh cho Lâm phi, cần có dược liệu thượng hạng.
Tống cô nương bèn lấy gia sản của mình ra, nhờ nữ y cứ việc phối thuốc.
Nhung hươu, nhân sâm, tuyết liên... chỉ cần nữ y lên tiếng, Tống cô nương đều không hề chớp mắt lấy một cái.
Tống cô nương rất biết cách cư xử, tặng nữ y y phục trang sức, lại phái người đến quê nhà thăm hỏi cha mẹ và đệ đệ nhỏ của nữ y, tặng tiền mừng tuổi.
Vừa ban ơn vừa thị uy như vậy, nữ y ra ra vào vào, chỉ nói về bệnh tình của Tống cô nương, chưa từng hé răng nhắc đến nửa lời về Lâm phi.
Mặt khác, hạ nhân phủ Trung Dũng Hầu gần đây đang bận rộn mua sách cổ, mài giũa binh khí.
Gia chủ nhà bọn họ trung thành với đất nước, cuối cùng chỉ còn lại hai ông bà già và một cô cháu gái.
Cô cháu gái trước kia chỉ thích đọc kinh Phật, gần đây có lẽ đã thức tỉnh chút ít dòng m.á.u võ tướng.
Vừa thích xem binh thư, lại thích múa đao lộng thương.
Trung Dũng Hầu và phu nhân nhắc đến chỉ mỉm cười, nói Nhược Từ nhà bọn họ, từ nhỏ đã được nuông chiều, không có cách nào khác, chỉ có thể chiều theo ý nó.
Mà người ngày đêm đọc sách luyện võ trong hậu viện phủ Trung Dũng Hầu, kỳ thực không phải là Tống cô nương, mà là một thiếu niên.
Thiếu niên sống ẩn dật nhiều năm, bị người đời lãng quên.
Cho nên lúc hắn xuất hiện, mọi người đều cho rằng hắn là họ hàng xa của nhà họ Tống, chưa từng nghĩ đến, hắn có liên quan gì đến người mang điềm báo chẳng lành "bạch hồng quán nhật" trong thâm cung kia.
...
Những chuyện này, người ngoài không biết, nhưng tổ phụ tổ mẫu lại biết rõ ràng.
Ta vẫn luôn chờ đợi bọn họ gọi ta đến hỏi chuyện.
Nhưng chờ mãi, chỉ thấy tổ mẫu sai người mang dược liệu quý giá đến cho ta.
Còn có tổ phụ không hiểu sao lại chuyển sang hậu viện, đích thân chỉ dạy võ công cho Cố Cửu Uyên.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Sự nghi hoặc của ta, tổ phụ tổ mẫu đều nhìn thấy rõ.