Tuyết Kiến Bồ Đề - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-10-02 19:31:07
Lượt xem: 2,174
Quý nhân nghe ta gảy đàn không ai khác chính là Bùi Thù.
Bùi lang.
Ta và hắn từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, học đàn cùng nhau, học chữ cũng cùng nhau.
Hắn không thể nào không nhận ra đó là tiếng đàn của ta, cũng không thể nào không nghe thấy tiếng ta nức nở nhịn đau, càng không thể nào không nhớ ngày hôm đó là sinh nhật mười sáu tuổi của ta.
Thế nhưng khi Cửu công chúa hỏi hắn tiếng đàn như thế nào, hắn chỉ nhận xét: "Không bằng một phần của công chúa."
Hắn đã biến ta thành cô nương đáng cười nhất trên đời.
Và giờ đây ta cuối cùng đã biết được suy nghĩ trong lòng hắn, thì ra, sự tốt đẹp của ta dành cho hắn, đã trở thành lý do để hắn có thể tùy ý chán ghét ta.
Ta muốn cười, nhưng không biết tại sao, khóe mắt lại ướt nhòe.
Mà Bùi Thù không hề nhận ra.
Hắn nói: "Nhược Từ, ta và nàng là thanh mai trúc mã, nên là một đôi trời đất tác thành. Bây giờ ta biết mình sai rồi, ta sẽ sửa, Nhược Từ, ta..."
Ta chỉ nói: "Ta và ngươi chỉ là bạn chơi lúc nhỏ, không cần vì ta mà sửa đổi gì cả. Bùi lang quân, xin mời ngươi về cho."
Hắn sững sờ, không thể tin nổi muốn kéo tay ta: "Nàng nói gì?"
Trong lúc giằng co, chiếc vòng ngọc trên cổ tay ta rơi xuống vỡ tan.
Hắn ngây người.
Ta ngồi xuống nhặt lên, khẽ nói: "Đây là quà sinh nhật ngươi tặng ta năm mười bốn tuổi."
Bùi Thù ấp úng: "Nhược Từ, ta không cố ý."
Ta nắm những mảnh vỡ ngọc trong lòng bàn tay, mỉm cười: "Vòng ngọc đã vỡ, duyên phận đã hết. Bùi lang quân, xin ngươi đừng dây dưa với ta nữa."
Hắn vừa kinh ngạc vừa tức giận, đưa tay kéo ta: "Vỡ một cái, ta có thể tặng nàng mười cái, trăm cái khác. Tống Nhược Từ, rốt cuộc tại sao nàng lại đối xử với ta như vậy?"
-
Hắn hỏi thật lòng, ta cũng thật lòng nói cho hắn nghe.
Ta giấu đi chuyện kiếp trước kiếp này, chỉ nói rằng trước đây ta đã từng mơ một giấc mơ dài.
Trong mơ, tổ phụ ta bị người ta vu oan giá họa, tổ mẫu lâm bệnh nặng.
Trong kinh thành không ai dám chữa bệnh cho nhà ta, ta đành phải đi cầu xin vị hôn phu.
Hắn nói với ta: “Nhược Từ, bây giờ khác xưa rồi, ta không thể dính líu gì đến nhà nàng nữa.”
Đợi đến khi công chúa vừa gặp đã say mê hắn, hắn liền vội vã hủy hôn ước với ta.
Sau đó, ta đàn cho hắn nghe ở ngôi chùa hoang, m.á.u me bê bết.
Sau đó nữa, ta dâng tấu chương lên Hoàng thượng nhưng không thành, bị bêu rếu khắp phố phường.
Rồi sau đó nữa, ta c.h.ế.t thảm trong ngôi chùa hoang, cả phủ họ Bùi lại giăng đèn kết hoa.
Bùi gia nhị lang muốn cưới công chúa.
Mạng sống của ta chính là sính lễ hắn tặng nàng ta.
Bùi Thù sững người, cuối cùng cãi lại: “Đó chỉ là giấc mơ của nàng!”
Ta cười: “Nhưng Cửu công chúa thật sự vừa gặp đã say mê ngươi, không phải sao?”
Tin đồn lan truyền khắp phố phường, kể rằng ở ven bờ Bạch Thạch hà, Cửu công chúa bị rơi xuống thuyền.
Là Bùi gia lang quân tài giỏi đã bơi xuống cứu nàng.
Từ đó, trong cung thường xuyên có xe ngựa ra vào Bùi phủ.
Cửu công chúa lấy danh nghĩa đến tìm Bùi gia tiểu thư thưởng hoa, nhưng thực ra người nàng muốn gặp là một người khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tuyet-kien-bo-de/chuong-8.html.]
“Bùi lang quân, ngươi muốn có cả Nga Hoàng* lẫn Nữ Anh* bên cạnh, nhưng ta không muốn bước vào ván cờ của ngươi.”
(*Nga Hoàng là một tần phi sống vào thời Ngũ Đế trong lịch sử Trung Quốc. Nữ Anh là em gái của Nga Hoàng, có gì search gg là dc nha.)
Sắc mặt Bùi Thù trắng bệch, kéo tay ta định giải thích: “Không phải vậy, Nhược Từ…”
Vừa rồi khi chiếc vòng rơi xuống đất vỡ tan, đã làm trầy xước cổ tay ta.
Bùi Thù nắm phải chỗ đau, khiến ta đau đến suýt bật khóc.
“Ngươi buông ra.”
Một bóng người cao lớn xuất hiện từ phía sau, đẩy hắn ngã xuống đất.
Cố Cửu Uyên che chở ta phía sau, nhìn xuống, giọng nói lạnh lùng: “Tống cô nương bảo ngươi buông ra, ngươi không nghe thấy sao?”
-
Bùi Thù thất hồn lạc phách bỏ đi.
Ta vội vàng lau nước mắt, tự giễu: “Ta có phải rất nực cười không?”
Lại nghe hắn nói: “Tống cô nương luôn đối xử với mọi người bằng cả tấm lòng, rất tốt, rất dũng cảm, là hắn không xứng.”
Hắn kéo tay ta lại.
Vết thương đó, Bùi Thù không nhìn thấy, nhưng hắn lại thấy rõ.
Cố Cửu Uyên lấy khăn tay cẩn thận lau sạch, rồi nhẹ nhàng băng bó lại.
Sau đó, hắn mở lòng bàn tay ta, ném những mảnh ngọc vỡ xuống đất.
“Ngọc vỡ rồi, đừng giữ nữa.”
Một chiếc vòng ngọc mỡ dê rơi vào lòng bàn tay ta.
“Đổi cái mới, cái mới tốt hơn.”
Trong những tháng ngày sống ở phủ Trung Dũng Hầu, Cố Cửu Uyên có được một khối ngọc tốt.
Thời gian rảnh rỗi của hắn rất ít, nên thường xuyên chong đèn tỉ mỉ chạm khắc vào ban đêm.
Hắn là người mới, không giỏi điêu khắc, hai tay đầy vết thương.
Tổ phụ nhìn thấy, nói có thể mang đến tiệm ngọc tìm thợ cả khắc.
Cố Cửu Uyên lại nói hắn muốn tặng người, tự tay khắc mới thể hiện được thành ý.
Ta tưởng hắn muốn tặng Lâm phi nương nương.
Không ngờ, hắn lại tặng ta.
Chiếc vòng rất nhẹ, nhưng lại như nặng ngàn cân.
Đè nặng lên tim ta, khiến ta muốn rơi nước mắt.
“Ban đầu muốn tặng nàng vào ngày sinh nhật của nàng, nhưng ta không muốn thấy nàng buồn.”
Ta cứng miệng: “Ta không buồn.”
Cố Cửu Uyên chậm rãi cười: “Phải, nàng không buồn, là ta buồn.”
Chàng trai vốn lạnh lùng, cứng rắn lần đầu tiên ưu phiền.
“Nàng mà buồn, ta càng buồn. Tống cô nương, ta có phải bị bệnh rồi không?”
Ta ngơ ngác nhìn hắn: “Chàng nói gì?”
Hắn nhìn ta chăm chú, ánh mắt dịu dàng.
“Tống cô nương, ta nói, ta thích nàng.”