Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tuyết Kiến Bồ Đề - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-10-02 19:31:08
Lượt xem: 1,988

Không lâu sau tiệc mừng thọ của Thái hậu, Khâm Thiên Giám chính bị giam vào ngục vì làm việc bất lực.

Khâm Thiên Giám chính mới nhậm chức ngày đầu tiên, đã trịnh trọng tuyên bố rằng cách đây mười bảy năm, có một lời giải thích về hiện tượng thiên văn đã sai.

Bạch Hồng quán nhật, báo hiệu bậc anh hùng xuất thế.

Giờ là lúc cần phải sửa sai, tuyên cáo thiên hạ.

Lời khẳng định của Khâm Thiên Giám có ý nghĩa gì, ai cũng biết.

Cách sắp xếp chỗ ngồi trong tiệc mừng thọ của Thái hậu cũng đã truyền đến tai mọi nhà.

Tê Hà cung được trang hoàng lộng lẫy, châu báu như nước chảy được đưa vào cung.

Nhưng chủ nhân của Tê Hà cung không quan tâm đến những thứ đó, hắn vẫn thích chạy đến phủ Trung Dũng Hầu.

Năm đó, ta mười lăm tuổi.

Cách thời điểm gia tộc gặp biến cố ở kiếp trước còn một tháng.

Ta trở nên hơi bất an, đêm nào cũng gặp ác mộng.

Giữa đêm tỉnh giấc, ta sẽ chạy ra ngoài phòng tổ phụ tổ mẫu nội, xác nhận rằng họ đang ngủ ngon.

Có một hôm ta tỉnh dậy trong mơ, ngoài cửa sổ tối đen như mực.

Đèn ngủ để lại không biết bị gió thổi tắt từ lúc nào.

Như thể đang ở trong ngôi chùa hoang.

Ta thậm chí không kịp xỏ giày, lăn xuống giường, loạng choạng chạy qua hành lang dài.

Gió rít gào, mưa đêm lạnh lẽo.

Hành lang dài dường như không có điểm cuối, ta tìm mãi không thấy sân viện của tổ phụ tổ mẫu nội.

Ta run lên vì lạnh, nhưng giọng nói lại bị chặn lại, ngay cả tiếng nức nở cũng không phát ra được.

Một đôi tay từ phía sau đưa ra, ôm chặt ta vào lòng.

Ta vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt đau lòng của Cố Cửu Uyên.

“Nhược Từ, nàng làm sao vậy?!”

Ta nắm chặt vạt áo hắn, nói năng lộn xộn: “Tổ phụ tổ mẫu của ta không còn nữa, ta… Cố Cửu Uyên, chàng đi cứu họ đi, chàng…”

Đèn đuốc trong sân sáng lên.

Người hầu của tổ phụ đến hỏi: “Tiểu thư, có chuyện gì vậy?”

Xa hơn nữa, có giọng nói của tổ mẫu: “Nhược Từ, sao vậy?”

Ta như bừng tỉnh.

Họ vẫn ổn.

Hóa ra, lại là mơ sao?

Toàn thân ta mềm nhũn, không nói nên lời.

Cố Cửu Uyên đáp thay ta: “Không có gì, chỉ là gặp ác mộng thôi.”

-

Trong thư phòng, ánh nến le lói.

Ta vẫn không kìm được run rẩy, Cố Cửu Uyên liền cởi áo khoác lông cáo bọc ta lại.

“Nha hoàn của nàng nói dạo này nàng ngủ không ngon, ta liền muốn đến xem nàng. Quả nhiên…”

Hắn cau mày, cúi đầu nhìn ta: “Nhược Từ, nàng có tâm sự gì sao?”

Ta suy nghĩ một chút, vẫn không kể cho hắn nghe chuyện kiếp trước kiếp này.

Nói ra hắn cũng sẽ không tin.

Ta chỉ cầu xin hắn chú ý đến những biến động ngầm trong triều, nếu có tin tức bất lợi cho tổ phụ, nhất định phải cẩn thận hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tuyet-kien-bo-de/chuong-9.html.]

“Tổ phụ ta khi còn trẻ chinh chiến sa trường, vì lương thảo, vì thuộc hạ, đã đắc tội với rất nhiều người. Giờ ông đã cao tuổi, các con trai lại đều bỏ mạng nơi biên ải, ta chỉ muốn ông có một tuổi già an yên.”

Cố Cửu Uyên nhìn ta rất lâu.

Lâu đến mức ta không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.

Cuối cùng hắn cũng lên tiếng: “Được.”

Đêm đó hắn ngồi canh bên giường ta.

Ta ngủ rất nhanh.

Hiếm khi không gặp ác mộng nữa.

Trong mơ ánh nắng chói chang, tổ mẫu dắt tay ta khi còn nhỏ, dẫn ta đi dạo chơi.

Tổ phụ bế ta lên ngựa, cười lớn.

“Cháu gái của ta, phải học đi trên lưng ngựa!”

Bàn tay ông dày rộng, mạnh mẽ, đã từng nắm thanh đao nhuốm máu, cũng từng cho ta một tuổi thơ vô lo vô nghĩ.

Ta không nhịn được nắm chặt hơn, rồi lại chặt hơn nữa.

Như vậy ông sẽ không rời xa.

Đừng rời xa ta.

Đêm dài, một ngọn đèn lay lắc.

Chiếu vào bóng người ngồi một mình bên giường.

Hắn cúi đầu nhìn bàn tay bị nắm chặt, trong mắt là một màu đen sâu thẳm.

-

Ngày tháng cứ thế trôi qua.

Ta chợt nhận ra, những lời nha hoàn nói, những món ăn nhà bếp làm, dường như không có gì khác biệt so với cùng thời điểm kiếp trước.

Ngày nào ta cũng bói toán cầu xin, quẻ nào cũng là đường cùng, xăm nào cũng là xăm xấu.

Ta lo lắng đến mức ăn ngủ không yên.

Ta xin Thái hậu nghỉ phép, lấy cớ là bị bệnh.

Thực ra cũng không phải nói dối.

Khoảng thời gian này, ta đã gầy đến mức tiều tụy.

Tổ phụ tổ mẫu mời đủ loại danh y cho ta.

Họ đều nói, bệnh của quý tiểu thư là tâm bệnh.

Tâm bệnh thì không thuốc nào chữa được.

Tổ mẫu lo lắng đến mức sắp khóc, hỏi ta: “Nhược Từ, con đang phiền lòng chuyện gì?”

Ta chỉ biết nắm lấy tay bà.

Ấm áp, mạch đập ổn định.

Sau đó ta mới có thể thở mà mỉm cười: “Con không phiền lòng, có mọi người, con không phiền lòng.”

Nhưng đêm đến ta không ngủ được, vẫn đi tìm họ.

Lại thấy tổ mẫu quỳ trong Phật đường, cầu xin Bồ Tát:

“Nếu con và phu quân đã định phải ra đi, xin hãy phù hộ cho Nhược Từ nhà chúng con một đời khỏe mạnh, bình an vô sự.”

Sau lưng bà, tổ phụ vốn không tin thần phật, vậy mà cũng quỳ xuống, dập đầu lia lịa.

“Ta biết cả đời này ta sát nghiệp quá nhiều. Nếu muốn báo ứng, hãy báo ứng hết lên một mình ta, đừng liên lụy đến cháu gái của ta.”

Ta như bị sét đánh ngang tai.

Đêm tuyết đầu mùa, trời rất lạnh.

Giữa tháng ba xuân ấm áp, người mơ thấy giấc mơ lạnh lẽo thấu xương đó, chẳng lẽ không chỉ có mình ta?

Loading...