Tuyết Rơi Năm Thứ Tám - 3: Cuộc Gặp Gỡ Đầu Tiên
Cập nhật lúc: 2024-08-29 23:44:13
Lượt xem: 38
Tại sao bà nội lại yêu thương tôi như vậy, chắc hẳn là bởi vì tôi là được bà nuôi dưỡng.
Sau khi tôi đầy tháng bố mẹ bắt đầu đưa tôi gửi về quê cho bà nội chăm sóc, trước khi tôi ba tuổi tôi thậm chí tôi còn không có ấn tượng gì về họ.
Một lần tình cờ sau này tôi mới biết được rằng, hoá ra tôi còn có một người em trai sinh đôi.
Nhưng em ấy luôn được bố mẹ chăm sóc và sống ở trong thành phố.
Bà nội vì để dỗ dành tôi mà đã mua đồ ăn ngon rồi nói với tôi rằng bởi vì họ quá bận, không chăm sóc được hai đứa trẻ.
Nhưng tại sao tôi lại là người bị bỏ lại?
Tôi luôn nghe những đứa trẻ khác trong lớp nói, bố mẹ của họ đưa họ đi chơi cái gì đó mới mẻ ở trong thành phố.
Nghe thấy những điều này tôi thật sự cũng rất muốn được đi, tôi rất tò mò không biết bên trong thành phố có hình dáng như thế nào.
Mùa xuân năm đó lúc mà tôi 8 tuổi, dưới sự không ngừng quấy rầy rồi làm nũng của tôi, họ liền đón tôi đến thành phố ở vài ngày.
Nói thật, lúc đó tôi có thể vui vẻ, vì cuối cùng tôi cũng có thể ngắm nhìn thành phố.
Cuối cùng tôi không còn là đứa trẻ quê mùa chưa từng được nhìn thấy thế giới bên ngoài đó nữa.
Tôi vốn cho rằng, họ cuối cùng cũng có thể giống như bố mẹ của những người khác rồi, cũng sẽ đưa tôi vào thành phố ở, cũng sẽ đưa tôi đi chơi.
Nhưng tôi đã sai rồi, sai hoàn toàn, sau khi đi đến đó, tôi không hề vui vẻ chút nào.
Tôi biết em trai và em gái đều đang ở trong thành phố, hơn nữa chúng tôi rất ít khi sống chung với nhau, sợ rằng họ không thích tôi, tôi cũng đặc biệt đem những món đồ quý báu nhất mà tôi thích nhất tặng cho họ, chính là làm quà gặp mặt.
Đó là món đồ chơi mà ông nội đã tự tay làm cho tôi, nhưng họ đã ném nó đi mà không chút thương tiếc.
Là bản thân tôi đã nhặt nó từ dưới đất lên, nó được ghép lại với nhau từng chút một.
Gia đình họ dường như không chào đón tôi cho lắm, họ không cho phép tôi ngủ giường, họ trải cho tôi một chiếc đệm ở dưới sàn để tôi ngủ ở đó.
Nhưng cho dù là như vậy, tôi vẫn cảm thấy sống ở thành phố rất tốt, còn có điều hoà không nóng nực một chút nào cả.
Nhưng mỗi một ngày tôi ở lại đó, đều rất giống như là một tên trộm đang nhìn trộm hạnh phúc của người khác vậy.
Có một lần họ đi ra ngoài vì có việc, để tôi ở nhà trông em trai và chơi với em ấy.
Lúc tôi đi giúp em trai lấy nước, em ấy đột nhiên lao tới, khi tôi chưa kịp cho phản ứng gì, nước đã bị đổ rồi.
Đúng như dự đoán, em ấy liền bắt đầu khóc to, tôi vội vàng chạy đi tìm thuốc bôi cho em ấy.
Cuối cùng cũng xem như là đã giải quyết ổn thỏa, mặc dù vết bỏng không quá nghiêm trọng, nhưng cũng vẫn còn có chút đỏ.
Sau khi bố mẹ trở về họ thậm chí còn không hỏi nguyên nhân tại sao, liền mắng tôi một trận, thậm chí họ còn đánh tôi.
Nhưng tôi không nói một lời nào, dù tôi có nói ra thì họ cũng sẽ không tin, họ sẽ chỉ cảm thấy tôi đang ngụy biện cho bản thân mình mà thôi.
Nhưng tôi thật sự cảm thấy mình rất oan ức, ở nhà ông bà nội từ trước tới nay chưa từng đánh tôi, đây là lần đầu tiên tôi bị đánh.
Tôi chỉ dám khóc thầm khi đi ngủ vào buổi tối, khóc đến mức đệm trên sàn đều bị ướt hết.
Buổi sáng của ngày thứ hai, họ liền đưa tôi trở về.
Trên đường, tôi đều không nói một lời nào. Trái ngược lại là họ, cằn nhằn rất lâu.
Nói lâu như vậy, dù sao vẫn là những câu nói đó, họ muốn để tôi nói với ông bà nội rằng tôi ở đó vẫn ổn, nói rằng họ đối xử với tôi rất tốt.
Kể từ đó, tôi cũng không còn nói với họ về việc tôi muốn đi vào thành phố chơi nữa.
……
Ông nội đã đến đây vào ngày thứ hai sau khi bà nội đến, ông vẫn đang tìm công việc ở gần đây, ông chuyên giúp đỡ mọi người dọn dẹp vệ sinh.
Tiền lương không cao, nhưng cộng thêm phí sinh hoạt của tôi cũng đủ để chúng tôi sống ở đây.
Lần kiểm tra này không được tốt, tôi vẫn là không nên nói cho ông nội biết, ông nội nghe xong cũng sẽ cảm thấy đau lòng thay tôi, có thể vẫn sẽ làm ầm ĩ lên để an ủi tôi.
Tôi dọc theo con đường đó trở về nhà, tôi đã mua món rau trộn của nhà bà Lý ở bên lề đường, đây là món mà ông nội thích ăn nhất.
Nhưng sau khi về đến nhà, tôi không nhìn thấy ông nội đâu cả, chỉ có một mình bà nội đang ngồi khóc.
Thân hình của bà vốn dĩ đã ốm yếu vì khóc mà trở nên run rẩy, nhìn thấy cảnh tượng đó tim tôi giống như là bị kim đâm.
Ông nội mất rồi.
Tôi vẫn chưa được nhìn mặt ông lần cuối, tôi còn mua rau trộn cho ông nội, ông vẫn còn chưa ăn…
Tôi thậm chí còn không biết, bệnh của ông nội là từ khi nào đã trở nên nghiêm trọng như vậy, khoảng thời gian trước đó rõ ràng ông nội vẫn còn rất khoẻ.
Ông nội lại nói dối rồi, ông lại lừa tôi lần nữa.
Tôi chỉ biết đứng ở đó rồi ngơ ngác, khóc không thành tiếng.
Cáo
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tuyet-roi-nam-thu-tam/3-cuoc-gap-go-dau-tien.html.]
Bà nội nói đã gọi điện cho họ rồi, có lẽ ngày mai họ mới có thể đến đây.
Cơm thì vẫn phải ăn, bà nội liền kêu tôi đi xuống dưới nhà mua một chai nước tương.
Sao lại có thể trùng hợp như vậy, cứ một mực cho rằng hiện tại không có nước tương. Tôi thực sự sợ rằng dưới sự đả kích lớn này bà nội sẽ đi theo ông nội.
Trong khoé mắt của tôi đột nhiên ứa lệ, tôi cố kìm nén không để nước mắt rơi, lắc đầu trong sự tuyệt vọng tuyệt vọng rồi nhìn về phía bà.
Dù thế nào đi nữa tôi vẫn sẽ không đi, hơn nữa bây giờ đang là kì nghỉ đông, mấy ngày này bất cứ lúc nào tôi cũng đều muốn ở bên cạnh bà nội.
Bà nội đột nhiên mỉm cười như thích thú, “là thật đấy, nước tương của hai người chúng ta thật sự hết rồi.”
Bà nội thật sự rất là hiểu tôi, bà nhìn thì đã hiểu được sự do dự và không đồng tình của tôi, bà lại bảo đảm và nói với tôi rằng, “ Ở nhà bà sẽ ổn thôi, được không?”
Bà yêu thương tôi rồi nói, “Bà vẫn còn muốn đưa đứa cháu gái lớn của bà thi đại học nữa, làm sao có thể đi một cách dễ dàng như vậy được?”
Đột nhiên nước mắt không thể kiềm chế lại được cứ như vậy mà chảy dài trên mặt, tôi cảm động không nói nên lời.
Bà nội lại thúc giục tôi lần nữa, “Nhanh đi đi, đi nhanh đi.”
Mọi thứ đều rất bình thường, tôi đi xuống siêu thị dưới nhà mua một chai nước tương giống như thường lệ, vẫn cười và nói “cảm ơn” với bà chủ, người ngoài căn bản sẽ không thể nhìn ra tôi so với trước kia có gì khác biệt.
Nhưng tôi thật sự sắp tan vỡ rồi, cuối cùng, tại chỗ cách siêu thị mười mấy mét, tôi không thể kiềm chế được nữa rồi.
Ông nội mất rồi, ngọn núi của gia đình chúng tôi đã nằm xuống rồi.
Người đi trên đường không nhiều, tôi liền ngồi xổm xuống bên cạnh bức rồi bắt đầu khóc.
Nhưng sau đó tôi thật sự không thể nhịn được nữa rồi, đột nhiên nước mắt trào ra giống như vòi nước được mở, không thể dừng lại được.
Tôi bắt đầu khóc nức nở, âm thanh càng khóc lại càng to hơn, hoàn toàn không chú ý đến những người đi lại bên cạnh mình.
“Ồ~Có thể khóc như vậy sao?!” Là giọng nói của một nam sinh, có một chút khàn và nhỏ, đem lại điệu cười lại có thể nghe ra được có một chút kinh ngạc.
Tôi ngước lên nhìn cậu ấy với một khuôn mặt đầy nước mắt và nước mũi, thậm chí trên mặt vẫn còn nước mắt, mắt tôi lúc này có chút khó mở.
Sau khi nhìn rõ, thì ra là một cậu nam sinh tuổi tác của cậu ấy và tôi cũng trạc tuổi nhau, không ngờ lại có giọng nói khàn và nhỏ như vậy, thế mà cậu ấy lại trốn ở đây để hút thuốc.
Tại thời điểm này, một cậu nam sinh hút thuốc một mình trong góc tường, cậu ấy trông rất hung dữ, lại còn nhuộm một mái tóc màu bạc.
Ấn tượng đầu tiên đem lại cho người khác không phải là một học sinh giỏi, tôi có chút sợ hãi khi nhìn cậu ấy, bàn tay đang cầm điếu thuốc của cậu ấy dừng lại.
Đối phương dường như cảm thấy rất ngạc nhiên trước cảnh tượng mà bản thân mình đã nhìn thấy, bản thân tôi một mình khóc ở đây lâu như vậy mà vẫn còn lớn tiếng về chuyện này.
Tôi cứ tưởng mình đang xâm phạm lãnh thổ của cậu ấy, vội vàng xin lỗi cậu ấy, “Xin lỗi, tôi không biết…Cậu ở đây.”
“Không sao.”
Cậu ấy trả lời tôi một cách rất thẳng thắn, nhưng cũng không có ý định muốn rời đi. Tôi không biết cậu ấy cố ý trêu đùa tôi hay là như thế nào, cậu ấy đột nhiên nói ra một câu, “ Nước tương mua có đắt không?”
Cậu ấy đã nhìn thấy trong tay tôi đang cầm một chai nước tương.
Tôi không nói câu nào, cũng không ngẩng đầu lên nhìn cậu ấy, cậu ấy đột nhiên cười nhẹ một tiếng, “ Thế có chuyện gì vậy?”
Tôi không để ý đến cậu ấy, chỉ tự mình điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân, tôi muốn nhanh chóng thoát ra khỏi cảm xúc đó.
“Sao lại buồn như vậy?”
Tôi đều không trả lời cậu ấy, cậu ấy vẫn không ngừng hỏi, hỏi típ khiến tôi thật sự sắp muốn khóc lần nữa rồi.
Đột nhiên được người khác hỏi đến tâm trạng, tôi cảm nhận thấy bức tường tôi vừa mới xây trong lòng mình kia sụp đổ ngay lập tức, không có bất kỳ thời gian hoà hoàn nào cả.
Tôi lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua cậu ấy, nước mắt trong khóe mắt bắt đầu từ từ tràn ra.
Thấy vậy, cậu ấy đột nhiên bước vài bước tới trước mặt tôi rồi ngồi xổm xuống. Hành động này của cậu ấy làm tôi có chút choáng váng trong giây lát, tôi chưa kịp suy nghĩ gì, cậu ấy đột nhiên đưa tay ra rồi đưa cho tôi một túi giấy.
Tôi vẫn còn đang trong trạng thái choáng váng vừa rồi vẫn chưa thể thoát ra được, cậu ấy thấy tôi không đưa tay ra đón lấy, liền trực tiếp cầm túi giấy nhét vào tay tôi, “Đừng khóc nữa nhé? Lau nước mắt đi.”
Đột nhiên được người khác an ủi như vậy, những giọt nước mắt trong mắt cuối cùng cũng rơi xuống như những viên ngọc trai.
Cậu ấy lại cười đùa và nói đùa tôi, “ Nó sắp đóng băng rồi đấy.”
Bây giờ tôi đang cầm túi giấy đó trong tay, nhưng lại không có ý định mở nó ra để lau nước mắt.
Cậu ấy muốn đưa tay ra, nhưng không biết làm thế nào liền thu tay lại. Dừng lại sau vài giây, cậu ấy lại nhẹ giọng nói, “Trong nửa tiếng nữa tuyết chắc sẽ không ngừng rơi, nhanh về nhà đi.”
Lúc này tôi mới nhận ra, tôi đi ra ngoài quá vội vàng, thậm chí đến cả ô tôi cũng không mang theo, lúc này tôi không biết mũi mình đang khóc hay đang bị đông cứng lạnh cóng, có lẽ cũng đã đỏ bừng lên rồi.
Sau khi cậu ấy rời đi, tôi nhìn theo bóng lưng của cậu ấy, có một chút áp đảo.
Những bông tuyết cứ rơi không ngừng, nhưng tôi cảm thấy không lạnh như thế, thay vào đó lại trở nên chu đáo và dịu dàng hơn.
Ngay cả âm thanh của khăn voan vuốt ve khi nó rơi xuống cũng đều hoàn toàn bỏ qua, giống như việc đổ cát bình thường, chỉ im lặng sợ hãi.
Tôi cầm túi giấy đó trong tay, trong lòng chợt cảm thấy ấm áp hơn một chút.
Thật sự không thể tin được rằng cậu ấy lại là người sẽ mang theo giấy bên người.