VẢ MẶT ĐẦU NĂM - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-08-28 23:59:20
Lượt xem: 1,819
18.
Ngày bà ngoại xuất viện, cô hai tự nguyện đón bà về nhà để điều trị, đồng thời nuôi dưỡng Tôn Gia Hi.
Ngày mẹ con họ chính thức rời khỏi nhà tôi, bố mẹ cũng ly hôn.
Tôi đã trưởng thành, quyền nuôi em gái vẫn thuộc về mẹ, bố thì ra đi tay trắng, chỉ mang theo 50 triệu nhân dân tệ - số tiền từ việc bán phần mộ tổ tiên mà bố đã dành cho tôi học ở nước ngoài, ít ra mẹ vẫn còn chút lương tâm, không tranh chấp nó.
Em gái đã vào học ở trường trung học tốt nhất thành phố, vào được lớp chọn, còn giỏi hơn tôi năm xưa.
Năm mới đến, ông ngoại không trở về từ nước ngoài nữa, chúng tôi theo mẹ đến nhà cô hai để đón Tết.
Vừa vào cửa, Tôn Gia Hi đã chủ động chạy đến đưa dép và giúp mọi người lấy đồ.
Sau gần một năm không gặp, nó gầy đi nhiều, khuôn mặt vàng vọt, nhưng đôi mắt vẫn đầy độc ác, ngay khi vào cửa đã chăm chăm nhìn chúng tôi.
Ngay lúc đó, một đôi dép bay từ xa, đập vào đầu nó, “Chú nhỏ đâu rồi, đưa cho tôi một chai coca!”
Cậu con trai của cô hai từ xa hung hăng hét lên.
Năm nay thằng nhóc đó học lớp 8, là một cậu bé mập mạp, tay nó có thể so với bắp đùi Tôn Gia Hi, Tôn Gia Hi sợ đến mức run rẩy, hai tay nâng chai coca đưa qua.
“Chị hai, đừng quan tâm đến bọn trẻ giỡn nhau, mau vào đây ngồi đi.”
Cô hai cười tươi như hoa, người đầy vẻ sang trọng, “Năm nay em rể của chị kiếm được nhiều tiền, bàn toàn món ăn ngon, là những thứ mấy người bình thường không ăn được, đến mở mang tầm mắt đi.”
“Tối nay ở lại nhà em, đừng về. Nhà mới của em có nhiều phòng, mọi người cứ tự do lựa chọn.”
Thực lòng mà nói, sự khoe khoang của cô hai rất rõ ràng, tôi và em gái không có thiện cảm lắm.
Mẹ tuy cũng ghen tị, nhưng vẫn chủ động trò chuyện với cô hai, hỏi về công việc làm ăn.
Bà cũng muốn nghỉ việc để theo cô hai.
Cô hai mời chúng tôi ăn cam, khoe khoang nói: “Con gái thứ của chị năm nay lên lớp 10 sao, nghe nói học hành cũng khá, nhưng mà vẫn là thằng nhỏ thông minh hơn.”
“Con trai của cô cũng là một học sinh giỏi tiểu học, trong kỳ nghỉ đông đã làm được hết bài thi trung học năm ngoái, tất cả đều đạt điểm tối đa, sau này cháu có đối thủ rồi.”
Em gái tôi bóc cam, không chút do dự vạch trần cô hai, “Cô hai, môn Văn và tiếng Anh có phần tự luận, không thể được điểm tối đa, trừ khi chép theo đáp án hoàn hảo.”
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Nụ cười trên mặt của cô hai lập tức cứng đờ, “Sao có thể sao chép đáp án được? Con của cô thật sự là dựa vào năng lực. Cháu còn nhỏ mà đã có suy nghĩ đen tối thế.”
“Chị hai có còn nhớ năm đó con bé này tắm ở nhà bà ngoại, cố tình để Tôn Gia Hi vào xem, cuối cùng làm mọi người xấu hổ không ngẩng đầu được không? Sao vẫn còn tâm cơ y như hồi nhỏ vậy?”
19.
Ôi.
Cô ấy chính là [Bông Hồng Lặng Lẽ] đăng video quay chụp năm đó trong nhóm!
Em gái tôi lập tức thay đổi sắc mặt.
Em họ tôi tỏ ra hứng thú, cầm điện thoại lên, tiến lại gần cô hai cười nói: “Mẹ ơi, video ngày xưa mẹ chụp, con còn giữ đây, bạn học của con đều thấy rất buồn cười ——”
Tôi vung tay đánh rơi điện thoại của nó xuống đất.
“Có bệnh à, sao vẫn còn lưu video này để xem đi xem lại thế? Để con trai cùng xem sao? Nhà cô toàn chuyện gì vậy? Xâm phạm quyền riêng tư, phát tán video như này là vi phạm pháp luật đấy, có tin không?”
Cô hai ngẩn ra vài giây, xắn tay áo lên định tát tôi, “Video chỉ toàn là người với người, em gái mày còn đang mặc đồ, sao lại xâm phạm quyền riêng tư? Người tâm cơ nhìn cái gì cũng đều thấy bẩn thỉu, một con nhóc như mày mà cũng dám dạy tao luật pháp?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/va-mat-dau-nam/chuong-8.html.]
Tôi và em gái không có sức mạnh bằng bọn họ, vật ngã xuống ghế sofa, mỗi người nhận một cái tát.
Tôn Gia Hi đứng sau cửa nhìn trộm, vỗ tay cười hả hê.
Cuối cùng là cô hai và chú rể ra hòa giải, mẹ tôi liên tục xin lỗi không ngừng, chúng tôi mới miễn cưỡng ngồi cùng một bàn ăn bữa cơm năm mới.
Trở về phòng khách, em gái đỏ mắt kéo tay áo tôi, “Chị, chúng ta có sai không? Chúng ta không nên chống đối cô hai sao?”
Sai sao?
Tôi cười mỉa, quay video cô bé 14 tuổi, còn phát tán cho bạn học của con trai mình xem như trò cười, mẹ con bọn họ quả thực không phải loại người đàng hoàng gì.
“Chị không sai, em cũng không sai.”
“Cô ấy nghĩ rằng phát tán video của người khác mà chưa xâm phạm quyền riêng tư thì không sao à?”
“Họ có bản lĩnh thì đừng đi tắm nữa.”
Mẹ tôi dự định ở lại đến mồng 5.
Vào sáng mồng 1, tôi chạy đến tìm bảo vệ trực ca, tham gia nhóm cư dân của khu nhà cô hai.
Tôi hỏi Tôn Gia Hi có muốn ra nước ngoài tìm bố không.
Tôi có tiền mua vé máy bay cho nó, nhưng điều kiện là nó phải cạy mở khóa phòng tắm lần nữa.
20.
Mồng 2, khi cô hai đang tắm, Tôn Gia Hi mới 9 tuổi đã dùng dụng cụ phá khóa mở cửa phòng tắm, tôi đứng ở góc quay video bằng điện thoại.
[Cháu trai mới 9 tuổi, sao lại có thể phá khóa được? Cô hai bảo rằng khi bản thân đang tắm thì đứa trẻ xông vào và hiện tại đang mắng mỏ nó, nhưng tôi thấy rõ ràng là dì ấy không khóa cửa kỹ đó.]
[Đứa trẻ đáng thương quá, trẻ con không biết nói dối đâu, khóa cửa kia còn to hơn tay nó, nó lúc nào cũng ngoan ngoãn, sao có thể phá khóa được?]
Tôi không xâm phạm quyền riêng tư đâu, dì hai đã mặc đồ, video chỉ toàn người với người, không vi phạm quy định, không trái pháp luật.
Tôi ngay lập tức gửi video vào nhóm cư dân.
Nửa đêm, nhóm chat nổ tung.
Đứa trẻ đã làm sai gì? Đứa trẻ chẳng hiểu gì cả, dì hai có phải mắc bệnh hoang tưởng không, đứa trẻ chín tuổi làm gì có động cơ làm hại bà ấy?
Kiên Cường 001: [Có phải thật sự là do đứa trẻ đó nghịch ngợm không?]
Đào Tử: [Tôi không thấy giống đâu, người phụ nữ ấy bản thân thì được chăm sóc rất tốt, đứa trẻ kia lại gầy gò, tôi thường nghe thấy tiếng khóc của trẻ con dưới lầu, quá đáng thương rồi, có khả năng là bị mẹ kế độc ác làm hại đấy.]
Phong Tiêu Thủy: [Người phụ nữ này nhìn rõ ràng không phải là kiểu đàng hoàng gì, tự mình phóng đãng không khóa cửa, đổ lỗi cho đứa trẻ xông vào, đến thằng bé 9 tuổi cũng không tha, thật sự là mất hết nhân tính.]
Sau đó là đầy rẫy những lời lẽ tục tĩu.
Cô hai kinh hãi suốt đêm không ngủ, ngồi trên giường lo lắng đến mức tóc rụng gần hết, hôm sau suýt nữa đã nuốt sống tôi.
Mở cửa ra, bên ngoài rải đầy nước tiểu chó, có người dán giấy lên cửa: “Không biết xấu hổ.”
Cô hai phát điên, lao vào phòng tôi định đánh người, em họ lập tức ra tay hỗ trợ.
Mẹ tôi cùng với chú rể ra ngoài lập thủ tục làm ăn, hàng xóm nghe thấy tiếng kêu lại tưởng rằng cô ta đang đánh đứa trẻ, lao vào nhà đòi lại công lý.
Lúc này, Tôn Gia Hi đã tích đủ dũng khí, nắm chặt lấy thẻ ngân hàng tôi đưa cho, đưa tay còn lại rút ống thở của bà ngoại.