VẢ MẶT ĐẦU NĂM - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-08-28 23:58:55
Lượt xem: 1,559
15.
Chẳng bao lâu sau, Tôn Gia Hi bị các bậc phụ huynh đồng loạt lên án, yêu cầu cho thôi học.
Mẹ tôi cũng vì dư luận trong công ty mà hằng ngày bị người ta chỉ trích.
Cơ hội thăng chức của bà đã mất, công việc cũng đang gặp nguy hiểm.
Vào thời điểm đó, bố tôi chính thức đề nghị ly hôn với mẹ.
Ông muốn ra đi tay trắng, mang theo quyền nuôi bọn tôi.
Dù đã có 20 năm tình nghĩa, mẹ tôi vẫn sợ hãi, đến mức đêm hôm đó đã nộp hồ sơ đổi tên trên sổ đỏ và cầu xin bố làm hòa với ông ngoại.
Ông ngoại đồng ý cho mẹ một cơ hội làm ăn nữa, bảo bà hãy bỏ qua mọi chuyện và sống tốt.
Nhưng bố chỉ mắng chúng đều là số tiền bẩn thỉu, không sớm thì muộn cũng sẽ bị báo ứng, hai người đã chiến tranh lạnh một thời gian dài, cuối cùng vẫn phải nhờ luật sư soạn thảo tài liệu.
Tôi không quan tâm đến việc của họ, tôi chỉ quan tâm đến em gái mà thôi.
Em ấy sắp bước vào kì thi lên trung học phổ thông.
Kiếp trước, em gái có thành tích sa sút nghiêm trọng, nhưng lần này đã giữ được sự ổn định, chỉ cần làm phát huy bình thường trên bài thi là có thể vào top 3 trường trung học tốt nhất của thành phố.
Trước kỳ thi, em tôi trở về nhà lần cuối, tôi dùng tiền đi làm thêm để đặt một bàn đầy món ăn cho em, còn mua thêm một chiếc váy mới.
Chúng tôi đang ăn thì phát hiện Tôn Gia Hi đứng khuất ở góc tường nhìn chăm chú.
Nó và bà ngoại vẫn như những con ch.ó kiêu ngạo đang ở nhà tôi.
Bà đã đưa rất nhiều tiền cho trường học, chỉ cần để cho Tôn Gia Hi học đến khi tốt nghiệp lớp 1 mà thôi, thời gian này mọi người đang bận rộn chuyển trường cho nó.
Bà vẫn còn muốn cho nó học ở một trường tiểu học của thành phố, mơ mộng chiếm giữ căn nhà ngay khu đất quy hoạch trường học của gia đình tôi.
Kể từ khi xảy ra chuyện ly hôn, mẹ tôi không còn tâm trí để quan tâm tới họ, hiện tại trong nhà đều do tôi quyết định.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Tôn Gia Hi và bà ngoại mà dám quấy rối, tôi sẽ khóa họ trong phòng một ngày một đêm không cho ăn uống.
Nếu không hài lòng, vậy thì cứ việc rời khỏi nhà!
Em gái mở chiếc váy ra xem, ngạc nhiên nói: “Chị, đây là hàng hiệu đúng không? Quá đắt rồi, chúng ta nên trả lại đi, hơn nữa size này hơi lớn đối với em.”
“Không đắt, hơn nữa thương hiệu này chủ yếu sản xuất quần áo oversize.”
Trong lúc nói chuyện, Tôn Gia Hi bạo gan đi đến bàn, lấy một ly trà sữa và một miếng pizza, không nói lời nào.
Tôi liền vung tay tát một cái, khiến nó chóng mặt, “Ai cho mày đụng vào? Đây là nhà của mày à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/va-mat-dau-nam/chuong-7.html.]
Tôn Gia Hi đỏ mắt giận dữ, vung mạnh nắm đ.ấ.m về phía tôi.
Em gái mở nắp trà sữa ra, hắt vào mặt nó, lạnh lùng nói, “Mày vẫn nên cùng bà ngoại về nhà đi... Nhà tao không hoan nghênh mày, tụi tao cũng sẽ không cung phụng mày đâu.”
Trên mặt Tôn Gia Hi, trà sữa và trân châu hòa lẫn với nước mắt, cơn giận trong đôi mắt nhỏ của nó bùng cháy, nhanh chóng chạy về phòng và đóng sầm cửa lại.
16.
Bà ngoại sau nhiều lần trằn trọc đã liên lạc được với một trường học chịu chấp nhận Tôn Gia Hi.
Thật trùng hợp, đó lại chính là trường tiểu học trực thuộc trường trung học của em gái, cùng trong một khuôn viên.
Ngày hôm đó vừa là cuộc họp của phụ huynh tiểu học, vừa là ngày thi trung học của em gái, tôi đã chuẩn bị sẵn sữa và đứng đợi trước cổng trường.
Không ngờ, bản thân lại chứng kiến được một cảnh tượng không bao giờ quên:
Em gái tôi, mặc váy hiệu, mang theo túi tài liệu, đi qua đường cùng với các bạn học khác.
Sắp đến ngã tư, Tôn Gia Hi đột nhiên chạy ra, dùng toàn bộ sức lực đẩy em gái tôi!
Em gái theo lực đẩy lao ra đường, bị một chiếc xe địa hình đang chạy cuốn vào gầm xe, tiếng kêu thảm thiết lập tức phát ra, gần như xé rách màng nhĩ!
“Cả hai chị em các cô cùng đi c.h.ế.t đi!”
17.
Em gái.
Không, nên gọi là bà ngoại đang trộm mặc quần áo của em tôi.
Hai mẹ con họ đã chiếm lấy tất cả đồ dùng của em, bà ngoại không bỏ qua chiếc váy hàng hiệu mà em gái tôi được tặng.
Ngày hôm đó, Tôn Gia Hi giả vờ bị bệnh nên không đi học, đi theo tôi đến trường của em gái, định chờ em ấy thi xong để trả thù chúng tôi.
Tuyệt đối không ngờ tới, khi “em gái” xuất hiện, tôi lại đứng im như phỗng, nó nổi cơn thịnh nộ, không do dự mà ra tay ngay lập tức.
Kết quả, tôi và em gái đã báo cảnh sát, bắt giữ nó và đưa bà ngoại vào cấp cứu.
Kết quả đưa ra bà ngoại bị thương nặng, chiếc xe địa hình tông phải dẫn đến bị liệt nửa người, không nói được, chỉ có đôi mắt là còn hoạt động, nhìn Tôn Gia Hi với ánh mắt u oán đầy căm thù, như có vô vàn lời muốn nói.
Tôi cầm tay bà ngoại, an ủi: “Bà ơi, đó là con trai bà đó, nó còn nhỏ, hiểu cái gì chứ?”
Tôn Gia Hi ngồi đờ ra, quỳ trước giường bệnh, run rẩy đến không còn hình người.
Mẹ và hai chị em tôi đứng xung quanh giường bệnh, gọi video cho ông ngoại, yêu cầu ông quyết định.
Tài xế không lái xe quá tốc độ, cũng không đi vào làn đường dành cho người đi bộ, tài xế không có trách nhiệm, camera đã ghi lại rõ ràng hành động cố ý gây thương tích kia, như vậy trách nhiệm đó liệu còn cần truy cứu nữa không?
Rất lâu sau, ông ngoại mới trả lời một câu: “Hãy để bà ấy tự giải quyết riêng đi, Tôn Gia Hi còn nhỏ, nó là con trai ruột của tôi.”