Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Vả Mặt Tra Nam Tiện Nữ Cặn Bã - Chương 10-12

Cập nhật lúc: 2024-09-04 16:19:59
Lượt xem: 878

Chương 10: Phản kháng

Sau đó, Tô Khải không về nhà nữa, tôi gọi điện thoại cho anh ấy hết lần này đến lần khác. Anh ấy chặn số tôi, tôi liền đến cổng công ty tìm anh ấy. 

Tôi như phát điên. 

Trong lòng chỉ có một ý nghĩ. Họ không để tôi yên ổn, vậy thì đừng ai muốn yên ổn. 

Tôi viết bài đăng tố cáo, in ra từng tờ giấy A4, dán ở dưới tòa nhà công ty họ, phát cho từng người ra vào công ty. 

Cô ta muốn vạch trần tôi sao?

Vậy thì tôi sẽ vạch trần cô ta trước. 

Cô ta tưởng tôi sợ mất mặt. 

Nhưng thực ra, tôi đã chẳng còn gì để mất nữa rồi. 

Từ khoảnh khắc tôi vì Tô Khải mà từ mặt gia đình, tôi chỉ còn mỗi anh ấy. Nhưng anh ấy lại không cần tôi nữa.

Chương 11: Chiến thắng tạm thời

Tiêu Tĩnh đã đánh giá thấp sự điên cuồng của tôi vì muốn bảo vệ cuộc hôn nhân này. Cô ta mắng tôi là đồ điên. Chuyện của cô ta và Tô Khải nhanh chóng lan truyền khắp công ty, vì để giữ gìn hình ảnh, công ty đã sa thải cô ta. Chuyện này cũng đến tai bố mẹ Tô Khải. 

Hai bác là người truyền thống, biết chuyện liền rất tức giận. Họ gọi tôi và Tô Khải về nhà, trước mặt tôi, bố chồng tát Tô Khải, mẹ chồng thì nói nếu Tô Khải dám ly hôn, bà sẽ đi chết. 

Cuối cùng, Tô Khải thỏa hiệp. 

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Anh ấy chia tay Tiêu Tĩnh, quay về gia đình. 

Cuộc chiến ba người này, cuối cùng tôi đã thắng. 

Tối hôm đó, tôi và Tô Khải nói chuyện cả đêm.  Chúng tôi cùng nhau ôn lại quá khứ, tôi lật từng trang ảnh cũ cho anh ấy xem, nói đến cuối cùng tôi bật khóc, Tô Khải cũng khóc. 

Anh ấy đỏ hoe mắt xin lỗi tôi, ôm tôi vào lòng, nói Thù Thù anh xin lỗi, chúng ta làm lại từ đầu nhé. 

Tôi không ngừng rơi nước mắt, cũng tự kiểm điểm lại những hành động bốc đồng của mình trong thời gian qua. 

Đêm đó, chúng tôi ôm nhau ngủ, anh ấy rất cố gắng, tôi cũng rất hợp tác. 

Sau đó, chúng tôi đã trải qua khoảng hai tháng yên bình, anh ấy không còn thường xuyên tăng ca nữa, chúng tôi vẫn cùng nhau nấu ăn, cùng nhau xem phim, cùng nhau trò chuyện về những điều thú vị trong ngày, cùng nhau về thăm bố mẹ anh ấy. 

Chúng tôi bàn bạc, tháng sau anh ấy được nghỉ phép, sẽ cùng nhau về thăm bố mẹ tôi. Tựa như mọi chuyện đã trở lại như xưa, cho đến tối hôm đó, anh ấy đi tắm, điện thoại để trên bàn cứ reo mãi. 

Tôi không nhịn được, liền cầm lên nghe. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/va-mat-tra-nam-tien-nu-can-ba/chuong-10-12.html.]

Tên hiển thị trên điện thoại là "L", tôi vừa nhấc máy, đầu dây bên kia đã cúp máy. Tôi hơi tò mò, liền nhìn thấy một loạt tin nhắn mà đối phương gửi đến. 

"A Khải, ngày mai anh còn đến được không? Em nhớ anh lắm.

"Em ôm cái gối anh ngủ hôm qua mà khóc suốt, em nhớ anh, thật sự rất nhớ anh, em không muốn ngủ một mình, em khó chịu quá, tại sao chúng ta rõ ràng yêu nhau, lại không thể ở bên nhau?

"Em đã suy nghĩ rất lâu rồi, cho dù anh không cho em danh phận cũng không sao, nhưng nhất định anh không được bỏ rơi em, em thật sự rất yêu anh, em không thể sống thiếu anh.

"Công việc anh tìm cho em, em sẽ ngoan ngoãn đi làm, em biết vì bố mẹ mà anh không thể ly hôn với cô ta, chúng ta từ từ, chúng ta cùng nhau vượt qua khó khăn, được không?"

Từng câu từng chữ đều là chân tình. 

Từng chữ từng chữ đều là tình yêu đích thực. 

Khi Tô Khải tắm xong đi ra, tôi vẫn còn đang ngơ ngác cầm điện thoại. 

Anh ấy giật lấy điện thoại, liếc nhìn một cái, lên tiếng: "Thù Thù..."

"Anh và cô ta vẫn còn liên lạc?" Tôi đứng bật dậy, nhìn anh ấy với vẻ không thể tin nổi, "Không chỉ liên lạc, anh còn tìm việc cho cô ta? Hai người còn ngủ với nhau nữa?"

"Em bình tĩnh một chút..."

Làm sao tôi có thể bình tĩnh được, cơn giận dữ lấn át lý trí, tôi gào lên một cách cuồng loạn: "Sao anh có thể đối xử với em như vậy?! Tô Khải, sao anh có thể làm như vậy?! Anh đã nói chúng ta sẽ làm lại từ đầu!"

Tô Khải mặc kệ tôi gào thét trút giận, ánh mắt anh ấy càng lúc càng lạnh nhạt. 

"Thù Thù, anh đã nói anh sẽ không ly hôn với em.

"Tiêu Tĩnh nhất thời chưa thể chấp nhận chuyện này, anh sẽ từ từ giải quyết ổn thỏa.

"Khoảng thời gian này, anh cũng không dễ dàng gì."

Anh ấy nói:

"Em đừng ép anh nữa, được không?"

Chương 12: Mất mát

Tối hôm đó, tôi vốn có chuyện muốn nói với anh ấy. Tôi mang thai rồi. Cuộc gọi và tin nhắn của Tiêu Tĩnh đã biến niềm vui này thành bọt biển, càng khiến mối quan hệ giữa tôi và Tô Khải một lần nữa rơi xuống điểm đóng băng. 

Một tuần sau, có một học sinh trong trường tôi bị ngã cầu thang, đầu đập xuống đất chảy đầy máu.  Lúc đó tôi đi ngang qua, không chút do dự liền bế đứa trẻ chạy đến phòng y tế của trường. Đến chiều, bụng dưới tôi bắt đầu đau âm ỉ, còn có m.á.u chảy ra. 

Tôi gọi điện thoại cho Tô Khải nhưng không liên lạc được, tôi đau đến mức gần như ngất xỉu, đồng nghiệp vội vàng đưa tôi đến bệnh viện. Đứa bé không giữ được nữa. 

Bác sĩ nói tôi vốn dĩ đã bị động thai, chất lượng phôi thai không tốt, sảy thai như vậy cũng tốt. Nằm trên giường bệnh lạnh lẽo, tôi lại gọi điện thoại cho Tô Khải. Chuông điện thoại reo rất lâu, nhưng không có ai nhấc máy.

Loading...